Chương trước
Chương sau
Hắn nhướng mày, rút ngón tay ra khỏi bài kiểm tra rồi đưa về số 0 bên phải.

Cũng giống như lần chạm đó, ngón tay hắn vẫn xuyên qua bài kiểm tra mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Đúng như dự đoán, làm sao mà hệ thống có thể không quan tâm đến những "học sinh ưu tú" được chứ.

Hắn lại rút ngón tay về, lặng lẽ sử dụng sức mạnh tâm trí để thâm nhập vào bên trong số 0, vô cùng thuận lợi lẻn vào không gian bài thi.

Thông qua sức mạnh tâm trí, hắn nhìn thấy một thế giới mờ ảo.

Nơi này căn bản không có ánh sáng, hắn suy nghĩ một hồi, cố gắng đưa thêm năng lượng vào bài thi, cùng với sự gia tăng năng lượng khiến cho khả năng cảm ứng sức mạnh tâm trí càng lúc càng sâu, cảnh tượng trước mặt cũng càng lúc càng rõ ràng.

Vị trí nơi hắn đứng bây giờ là một hành lang.

Tường xung quanh bị bong tróc một phần, mặt đất cũng đầy đá vụn và bụi bặm, nhưng trong một hành lang vắng vẻ như vậy lại treo vài bức tranh nhiều màu sắc.

Những bức tranh này được đóng khung bằng vàng ròng, được sắp xếp theo thứ tự màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, kéo dài đến cuối hành lang.

Tần Lê Ca xuất thân từ một gia đình giàu có, nhìn thoáng qua có thể biết được khung tranh này thực chất được làm bằng vàng, những bức tranh này có lẽ là do các họa sĩ nổi tiếng thực hiện, mỗi một bức đều rất đắt tiền, nhưng bức tranh như vậy lại được treo ở một hành lang đã bị bỏ hoang và không có người đi qua.

Cộp, cộp cộp...

Trong không gian im lặng, tiếng bước chân đột nhiên vang lên, hình như có hai người đang đi về hướng này, tiếng bước chân của họ vừa chậm vừa cẩn thận.

"Nó đuổi theo chưa?" Người phụ nữ thì thầm hỏi.

"Vẫn chưa." Người đàn ông thở hổn hển nói: "Nhưng sẽ sớm thôi, chúng ta mau đi."

Bóng dáng của hai người dần dần xuất hiện trong nhận thức của Tần Lê Ca, trên mặt bọn họ dính bùn đất, trên người có mấy vết máu khô, hơi thở gấp gáp, ẩn sâu trong đáy mắt hiện lên sự sợ hãi.

Nhưng điều hắn chú ý chính là tướng mạo của hai người này.

Người phụ nữ có một nốt ruồi màu nâu nhạt dưới mắt, còn người đàn ông có bộ râu màu sáng, cả hai đều là người chơi thâm niên của đội mạnh nhất trước đây, nhưng bây giờ họ đang bị truy đuổi và bỏ chạy...

Rốt cuộc phía sau họ là thứ gì?

Tần Lê Ca sử dụng sức mạnh tâm trí, nhanh chóng xem xét phía sau bọn họ, nhưng chưa kịp nhìn rõ thứ gì đang đuổi theo bọn họ, hắn đã cảm thấy một cơn đau truyền từ não mình.

Cảm giác nguy hiểm ập đến ngay lập tức, hắn không chút do dự quay người lại đi về hướng hai người đã chạy.

"Hộc, hộc..."

Bước chân của hai người càng ngày càng hỗn loạn, hô hấp càng lúc càng gấp, vẻ mặt càng lúc càng hoảng sợ, cuối cùng bọn họ thậm chí còn chạy như điên.

Mặt đất mơ hồ rung chuyển, áp lực từ phía sau truyền đến càng lúc càng lớn, hai người thậm chí còn không dám quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương từ phía sau lưng.

"Nó, nó đến rồi!" Người phụ nữ hét lên.

Cô vừa dứt lời, một con quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, trong bóng tối, đôi mắt đỏ như máu của nó là ánh sáng duy nhất.

Đôi mắt đó giống như ánh mắt của thần chết, lạnh lùng và đáng sợ, người đàn ông sợ hãi nhìn nó chằm chằm, còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã cảm giác được một cơn đau ở ngực—

"Gào!"

Tiếng gầm của quái vật như chấn động trời đất, khiến đầu óc của Tần Lê Ca trống rỗng trong chốc lát, sức mạnh tâm trí của hắn trực tiếp bị ép ra khỏi không gian bài kiểm tra, đột nhiên quay trở lại cơ thể hắn.

Đầu hắn đau nhức, hắn khẽ lắc đầu, trong lúc choáng váng, hắn nghe thấy bên cạnh có người đang gọi mình —

"Này... Anh trai?"

Tần Lê Ca mở mắt ra, nhìn thấy cậu nhóc ngồi bên cạnh đang nhìn mình, cậu đang ngậm một cây kẹo mút, đôi mắt có màu vàng nhạt kỳ lạ.

Cậu nhóc chính là người chơi thâm niên mà hắn từng nhắc đến trước đó để đồng đội cảnh giác.

Tần Lê Ca lập tức khôi phục lại khuôn mặt xinh đẹp vô hại, cẩn thận nhìn cậu nhóc đang nói chuyện bên cạnh, hỏi: "Em gọi anh sao?"

Cậu nhóc nghiêng đầu, cười rạng rỡ với hắn: "Đúng vậy, anh là Tần Lê Ca phải không? Em rất hâm mộ anh, em có thể bắt tay với anh không?"

Cậu nhóc này có khuôn mặt chân thành, đôi mắt đầy khát vọng, không ai có thể nỡ từ chối cậu.

Đương nhiên Tần Lê Ca cũng sẽ không từ chối, hắn chỉ đơn giản đưa tay nắm lấy tay cậu nhóc: "Đương nhiên có thể! Cảm ơn em đã thích tôi!"

Động tác của hắn dứt khoát, trong mắt tràn đầy vui mừng, ngoài ra không có chút phòng bị nào.

Cậu nhóc nắm tay hắn, vô tình xoa xoa lòng bàn tay hắn.

Ngón tay Tần Lê Ca thon dài, khớp xương rõ ràng, trong vài phút có thể phác họa được bàn tay, nhưng đây không phải trọng điểm, quan trọng nhất là...

Lòng bàn tay của hắn rất mịn màng.

Không gian có thể chữa trị vết thương, lòng bàn tay không có sẹo là chuyện bình thường, nhưng bàn tay của người chơi thâm niên ít nhiều sẽ để lại vài vết chai.

Có thể mịn màng như vậy, một là hắn quả thật là phế vật chưa trải qua nhiều thế giới, hai là kỹ năng của hắn là phụ trợ, không cần dùng vũ khí tấn công trong thời gian dài.

Cậu nhóc trầm tư rút tay về, không nói gì, đầu óc đang hoạt động nhanh chóng, cây kẹo mút trong miệng bị cậu cắn phát ra tiếng lạo xạo.

Ngay cả không khí xung quanh cũng đặc biệt bình yên... Chẳng lẽ người mới sống lại này thật sự là phế vật?

Cậu nhóc đang nghiêm túc suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy đầu nặng trĩu, cậu vô thức ngẩng đầu lên —

Tần Lê Ca mỉm cười, nhẹ nhàng sờ đầu cậu nhóc: "Em còn nhỏ như vậy, vào trò chơi rất mệt mỏi phải không? Thật sự rất vất vả."

Cậu nhóc cảm nhận nhiệt độ trên đầu, ngay cả kẹo mút cũng quên cắn: "..."

Các đồng đội bên cạnh cậu nhóc như nhìn thấy ma: "!!!"

Tần Lê Ca sau đó chú ý tới vẻ mặt của bọn họ, cẩn thận hỏi: "Sao, sao vậy?"

"Không sao." Cậu nhóc mặt vô cảm hất tay hắn ra, ngồi xuống mà không nói một lời.

Sắc mặt của cậu nhóc thay đổi quá nhanh, Tần Lê Ca còn muốn bắt chuyện nữa, nhưng cậu lại không để ý tới hắn, sau vài lần, hắn đành phải tuyệt vọng nằm trên bàn.

Tư thế này hoàn toàn che khuất tầm nhìn phía trước, phía sau, bên trái và bên phải, ở một góc không ai có thể thấy, sắc mặt Tần Lê Ca có chút nghiêm trọng.

Vừa rồi trong không gian bài thi, sức mạnh của con quái vật khủng khiếp đến mức sức mạnh tâm trí của hắn trong nháy mắt bị loại bỏ, điều đáng mừng duy nhất là hai người hắn nhìn thấy vừa rồi đều đến từ phòng thi A-2, nơi đó hẳn là không gian bài thi của A-2.

Tần Lê Ca hít sâu một hơi, liếc nhìn cậu nhóc bên cạnh, rồi lại truyền sức mạnh tâm trí của mình vào trong bài thi.

Trong không gian bài thi, con quái vật phát ra tiếng kêu kinh khủng đã biến mất, chỉ để lại hai cái xác trên mặt đất.

Họ chết rất thảm, máu gần như đổ ra khắp sàn nhà, khuôn mặt vô cùng méo mó, đôi mắt như thể đã nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng nào đó trước khi chết.

Hai người thâm niên nhưng không thể đối mặt trước con quái vật dù chỉ vài phút rồi bị giết mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.

Nếu không gian bài thi của A-1 và A-2 giống nhau thì Ân Duyệt sẽ gặp nguy hiểm.

Tần Lê Ca nhanh chóng thu sức mạnh tâm trí lại, thăm dò số 0 bên trái.

Số 0 bên phải là không gian bài thi của A-2 thì số 0 bên trái có thể là không gian bài thi của A-1, nếu hắn đoán không sai, không gian bài thi của hai phòng thi giống nhau, hắn phải từ bỏ thiết lập tiểu bạch kiểm của mình, trực tiếp đi vào cứu Ân Duyệt.

Nhưng có vẻ như tình hình của đội họ không tệ như hắn tưởng tượng, bởi vì —

Ngay khi sức mạnh tâm trí của hắn thăm dò bên trong số 0 bên trái, hắn nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên, sau đó là một tiếng động lớn, lối ra màu xanh lam trực tiếp bị nổ tung.

Minh Hương cầm roi trong tay, quay đầu mỉm cười: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Ân Duyệt đứng ở phía sau cô, ánh mắt sáng ngời khen ngợi: "Chị Minh Hương thật lợi hại!"

Bên này... Bình yên đến không ngờ.

Tần Lê Ca thu hồi năng lượng, quả nhiên nhìn thấy trước mặt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, Ân Duyệt, Minh Hương và thiếu niên thanh tú đã quay lại chỗ ngồi.

Ân Duyệt sửng sốt một chút, nhanh chóng cúi đầu nhìn bài thi, hưng phấn mà dùng bộ đàm nói với hắn: "Anh Tần, bài thi của em đã được bảy mươi hai điểm!"

"Ừm, rất tốt." Tần Lê Ca nói: "Nhóc nên nghỉ ngơi đi."

Ân Duyệt nhanh chóng gật đầu, học theo Tần Lê Ca nằm trên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lần nữa Tần Lê Ca sử dụng sức mạnh tâm trí để thăm dò số 0 bên phải, khám phá dọc theo hành lang phía trước.

Hành lang này dường như không có điểm cuối, hắn đã phóng sức mạnh về phía trước được một khoảng nhất định, nhưng cảnh tượng xung quanh vẫn như cũ, chỉ có hai thi thể đã biến mất không dấu vết.

Trong bóng tối, hắn không biết mình đã đi bao xa, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, hắn chợt dừng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của mình.

Người đàn ông trước mặt cao lớn đứng thẳng, vẻ mặt rất lạnh lùng, y đang cẩn thận nhìn lên những bức tranh trên tường, bộ đồ trên lưng có vài vết máu.

Tần Lê Ca khẽ nhíu mày, chậm rãi bay tới bên cạnh y.

Y dường như cảm nhận được, lập tức quay đầu nhìn về phía này, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng một lúc sau, đột nhiên dịu lại.

"Tần Lê?"

Tần Lê Ca kinh ngạc nhíu mày, dùng tâm trí hỏi: "Sao anh biết là em?"

Lục Thiệu Vũ nói: "Sao em lại ở đây?"

Hai câu này gần như được hỏi cùng một lúc, Tần Lê Ca dừng một chút nói: "Bảo bối của em rơi vào không gian bài thi, em lo lắng đến mức phải tới xem thử."

Lục Thiệu Vũ lạnh mặt: "Nghiêm túc một chút."

"Trên bài thi có một bí ẩn khác, em tiến vào đây từ hai con số 0 của điểm tuyệt đối." Tần Lê Ca nói: "Ân Duyệt đã thoát được, nơi này xảy ra chuyện gì?"

"Nơi này rất nguy hiểm." Lục Thiệu Vũ trầm giọng nói: "Cô gái thành viên mới đã chết."

Tình huống đó rất phiền phức.

Thiếu một người trong đội có nghĩa là thiếu một phần điểm và khoảng cách điểm số với đội đối thủ sẽ tăng lên ngay lập tức.

Tần Lê Ca hỏi: "Có phải cũng là con quái vật kia làm không?'

"Con quái vật đó quả thật rất mạnh, nhưng quan trọng hơn là..." Lục Thiệu Vũ quay người nhìn bức tranh trên tường: "Tụi anh không thể thoát ra được."

"Lúc đầu bọn anh có năm người, sau khi quái vật xuất hiện, mọi người vì bị quái vật truy đuổi nên buộc phải tách ra, rõ ràng bọn anh đang ở trên cùng một hành lang, nhưng chỉ cần đi được hơn mười bước, người ở phía trước sẽ hoàn toàn biến mất."

Tần Lê Ca chú ý tới ánh mắt của y, nói: "Anh nghi ngờ bức tranh trên tường có vấn đề sao?"

Lục Thiệu Vũ không nói gì, đột nhiên y lùi về sau một bước, vung nắm đấm đập mạnh vào bức tranh trước mặt.

Rầm!

Bức tường hư hỏng lâu ngày bị cú đấm của Lục Thiệu Vũ trực tiếp đánh trúng, nhưng điều đáng sợ là bức tranh bị y đánh trúng vẫn không hề hấn gì, ngay cả khung tranh cũng không bị vỡ.

Cùng lúc đó, trên không trung đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét kinh khủng.

"Gào!"

Lần này Tần Lê Ca đã chuẩn bị sẵn sàng, năng lượng của hắn rung chuyển dữ dội, nhưng hắn không biến mất nữa.

Với một tiếng động lớn, con quái vật lại xuất hiện trước mặt bọn họ, thân hình cao hơn ba mét, dáng vẻ hung tợn xấu xí, toàn thân tản ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Lục Thiệu Vũ đã đối mặt trực diện với nó, biết con quái vật này đáng sợ đến mức nào, lập tức quay người muốn chạy đi, nhưng Tần Lê Ca đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Lục Thiệu Vũ đột nhiên dừng lại, không chút do dự quay đầu lại: "Sao vậy?"

Tần Lê Ca nhìn những bức tranh trên tường, sau đó nhìn con quái vật với ánh mắt kỳ lạ: "Nó..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.