"Anh, anh Tần..."
Ân Duyệt ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt có chút đỏ lên, nước mắt điên cuồng rơi xuống bàn như những viên trân châu.
Nhưng dù vậy, rõ ràng cô bé khóc đến không thở được nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào.
Khi Tần Lê Ca còn sống, cô bé luôn là một cô bé ngây thơ và bướng bỉnh, đôi khi thậm chí cô bé còn vì một chuyện nhỏ mà giận rất lâu, nhưng bây giờ cô bé thậm chí còn cố gắng kìm nén nỗi buồn của mình, ngay cả lúc khóc cũng không dám phát ra tiếng.
Tần Lê Ca cau mày, chậm rãi quan sát xung quanh và phát hiện Trần Chấn Quân đã không còn nữa.
Ân Duyệt là một cô bé đã chứng kiến cái chết của hắn, Diệp Tĩnh Nhã và Trần Chấn Quân, cho dù không muốn nhưng cô bé cũng chỉ có thể lựa chọn kiên cường lớn lên.
Tần Lê Ca nhẹ nhàng thở dài, Thích Linh ngồi bên cạnh hắn thấp giọng nói: "... Trở về là tốt rồi, vừa rồi bộ đàm không liên lạc được với Lục Thiệu Vũ, tôi còn tưởng..."
Đôi mắt cô hơi đỏ lên, nhưng lý trí của cô hơn Ân Duyệt rất nhiều, cô lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Kỳ thi đầu tiên đã kết thúc, mọi người không ai được rời khỏi chỗ ngồi của mình."
Nói đến đây, cô nhìn ánh mắt của những người chơi khác, khẽ nhíu mày: "Cậu và Lục Thiệu Vũ là những người chơi đầu tiên trở về từ không gian bài thi."
Chẳng trách có rất nhiều ánh mắt cảnh giác của mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/iq-cao-ra-thi-toi-chi-co-hai-ban-tay-trang/3542820/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.