Nhà Túc Lễ nằm ở một khu chung cư cao cấp có tiếng. Sở dĩ biết được điều này, là vì Úc Lạc Thừa từng nghe cô dượng và chị họ bàn bạc có nên mua nhà ở đây không, giá cả nói ra làm cậu hú hồn hú vía.
Cây xanh trong tiểu khu được trồng rất đẹp, bãi cỏ được tỉa gọn làm Úc Lạc Thừa nhớ đến bầy cừu ở quê. Lũ cừu non sẽ hơi tốn sức nếu nhai cỏ ngắn như vậy.
Túc Lễ vừa kéo vali vừa cúi đầu đánh chữ trên điện thoại, bỗng lên tiếng hỏi: "Thừa Thừa, đói không?"
"Tớ không đói." Đang bận đếm toà nhà bên cạnh rốt cuộc có bao nhiêu tầng, Úc Lạc Thừa bất giác nói không, thôi không nhìn nữa, nắm chặt quai cặp.
"12 giờ trưa rồi." Túc Lễ tắt điện thoại, cười hỏi cậu, "Ăn đồ ăn ngoài được không? Tớ không biết nấu ăn."
Úc Lạc Thừa gật đầu.
Nhà của Túc Lễ không giống trong tưởng tượng của Úc Lạc Thừa cho lắm, rất rộng nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy hơi bừa bộn. Trên móc quần áo ngoài lối vào treo vài bộ vest, áo khoác, còn có mấy đôi giày da chưa cất. Trên bàn ăn còn có hộp cơm chưa dọn, bàn trà phòng khách để hai cái laptop và văn kiện ngổn ngang, một cái gạt tàn đầy tàn thuốc.
[Đệt.]
Túc Lễ tức tối mắng trong lòng, khom lưng thay giày, sau đó đưa cho Úc Lạc Thừa một đôi, "Mang của tớ đi, chịu không?"
Úc Lạc Thừa nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
"Trong nhà hơi bừa bộn." Túc Lễ đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-di-to-khong-nghe/3477751/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.