Chương trước
Chương sau
Buổi chiều hai giờ.

Phòng họp của Lưu bang.

Lưu Ngọc Luy có cà rề cà mò câu kéo thời gian thì vẫn phải về nhà học bài. Cậu không ghét học nhưng lại không ưa người dạy học.

Tam đường hội thẩm đang chờ cậu phía trước.

"Lưu Ngọc Luy đâu, sao còn chưa về?" Ông Lưu nghe bảo hôm qua cậu trốn học nguyên ngày, tức giận vỗ mặt bàn.

Con với cái, gia nghiệp không muốn thừa kế thì cũng thôi đi, học hành cũng không có chí tiến thủ.

Như cảnh một màn bốn, Lương Hàn Văn, Giang Noah, Jo Seo Yun còn kẹp theo Lưu Ý, mỗi người ngồi một góc không ai đụng ai.

Bọn họ cũng muốn đi khỏi đây lắm, nhưng đâu có được.

Mỗi năm tổ chức một lần, đại hội võ thuật đầu xuân, tìm ra người mạnh nhất Lưu Bang sắp sửa bắt đầu.

Mỗi người đều mang mục đích khác nhau tham gia đấu võ. Năm kia Lưu Ngọc Luy thắng hiểm, theo đó come out với ông nội Lưu, dùng đặc quyền của người mạnh nhất đánh cược ông không đánh mình bờm đầu.

Jo Seo Yun và Lưu Ý đơn thuần là muốn sảng khoái đánh lộn, Giang Noah mạnh miệng nói sẽ thắng cặp song sinh họ Baek nên đăng ký tham gia. Còn Lương Hàn Văn, ai biết anh ta nghĩ gì nữa, nhưng chắc chắn không có ý tốt.

Jo Seo Yun biết Lưu Ngọc Luy đi thẩm mỹ viện, vì cậu ta là người đưa cậu đi, nghe ông oán trách liền nói đỡ cho cậu: "Nó điệu mà ông, chọn đồ mặc chọn mấy tiếng chưa xong. Nay đi làm tóc làm mình làm mẩy, chắc ngủ lại một đêm mới làm xong ấy!"

"..." Với cái tính đó của Lưu Ngọc Luy, rất có khả năng là về trễ.

Ông Lưu cũng phải chào thua, năm ngoái cháu mình còn như cục đất, xấu dã man, không giống ai, đi ngang qua ngửi mùi đặc trưng. Bây giờ thì tốt rồi, không những ngày tắm ba bữa, mỗi việc ngủ dậy rửa cái mặt thôi cũng mất cả tiếng.



Nhưng Lưu Ngọc Luy càng ngày càng đẹp ra, cũng càng ưu tú.

Nếu cậu chịu vận dụng cái ưu tú đó vào mục đích đúng đắn thì ông đã không tức giận, phá tan tành ước mơ làm Idol của cháu mình.

Nguyên một khuôn mặt đẹp trai của Giang Noah xụ xuống, vì bị Lưu Ngọc Luy kéo vào sổ đen, mấy tuần liền không liên lạc được người, tưởng đến Lưu gia sẽ được gặp cậu, ai mà ngờ tới cái bóng dáng cũng không thấy. (2)

Lương Hàn Văn thì đã bị cậu cho vào sổ đen từ đời nhà Minh rồi, nói ra thì mất mặt, anh đành bảo trì im lặng là vàng. (2

Một phòng năm người không ai nói gì, ti vi lớn đính trên tường đột nhiên có tiếng nói chuyện, âm thanh của người nói nghe quen quen, là bài phỏng vấn sau khi kết thúc show Idol ở trước cửa sân vận động Incheon. Giọng nói của cậu không ồm ồm chua chát giống như hồi trước, mà rất dịu dàng, nhẹ nhàng từ tốn.

Ai cũng phải ngước nhìn.

Quản gia Triệu biết mình kết nối sai ti vi rồi, cầm lấy điều khiển muốn tắt thì được ông Lưu cản lại.

Trên màn ảnh, cậu nam sinh trương dương tỏa sáng, mắt nhìn thẳng ống kính, cười mỉm, thản nhiên nói: "Tôi rất ngạc nhiên khi mình đạt á quân, cảm ơn mọi người ủng hộ. Cũng chúc mừng em Lee, dù lần đầu mới ra mắt đã lấy quán quân."

"Sao? Tất nhiên là tôi sẽ không kí với N.L rồi, tôi không thích bị ràng buộc, sắp tới không có dự định gì cả, ở nhà ôn thi...

Phỏng vấn xong, Lưu Ngọc Luy đang xoay người tránh khỏi màn hình thì đột nhiên, một cục đá bị người nào đó ném mạnh vào cậu, nó bay tới từ phía sau cánh phóng viên.

Với cái vận tốc này, không đổ máu thì cũng bị hủy dung.

"A!"

"Cẩn thận kìa!"

Mấy người Jo Seo Yun không ngờ còn có vụ này xảy ra, sôi nổi bật dậy.

May mà có đám Choi Kwan kịp thời ra tay, Lưu Ngọc Luy mới không bị thương gì. Cậu không hoảng được, có thể nói là tâm tịnh như nước luôn, một cục đá so với một phát đạn vẫn còn nhẹ chán.



Quản gia Triệu lần đầu đu Idol cho nên không biết mình xem trúng video phỏng vấn chưa qua chỉnh sửa và cắt ghép.

Bạo lực mạng không đáng sợ, chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ không bị ngôn từ tổn thương, nhưng lại dẫn tới những hệ lụy khác.

Hành động quá khích của Antifans là một trong số đó.

Mà đầu sỏ gây tội cũng đang ngồi đây, xụ mặt mà nhìn màn hình.

"Hai người hài lòng rồi chứ?" Giang Noah vừa lo vừa giận chất vấn Lương Hàn Văn, ông Lưu thì hắn không dám.

Jo Seo Yun và Lưu Ý không hiểu ý của hắn là gì, nhưng nhìn không khí căng thẳng, cũng biết điều mà lặng thin

Lương Hàn Văn im lặng một lúc mới hộc ra được mấy chữ, nghi vấn ngược lại Giang Noah: "Cậu đã quên Lưu Ngọc Luy biết võ?"

Giang Noah giận quá hóa cười: "Biết võ và gặp nguy hiểm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chính ông và anh đã kích động dư luận nhằm vào em ấy, lần này là viên đá, lần sau chính là con dao!" (2

Giới giải trí nào có đơn giản, bản thân hắn cũng gặp không ít trường hợp, có người thích hắn cực kỳ cũng có người vô cùng ghét hắn.

Cái gì cũng có mặt trái của nó, đi kèm với danh tiếng và tiền tài đỉnh cao trong xã hội là nguy cơ bị rơi xuống vực không ngóc đầu lên được.

Lương Hàn Văn biết, anh cũng đã âm thầm an bài vệ sĩ đi theo bảo vệ Lưu Ngọc Luy, chỉ khi cậu nguy hiểm đến tính mạng sẽ ra tay.

Anh nghiêm khắc quát: "Lưu Ngọc Luy sau này sẽ trở thành trụ cột của Lưu Bang, đổ máu thì sao? Vì có những người như cậu nuông chiều nên cậu ta mới càng ngày càng nhu nhược!"

Cạch!

Nhân vật gây tranh cãi ngay lúc này mở cửa bước vào, sửng sốt: "...Gì, gì?" Gì liên quan tới tui nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.