Chương trước
Chương sau
Bệnh viện.

Đến khi Lương Hàn Văn hay tin, chạy đến bệnh viện thì trời cũng chập tối. Lúc anh gọi điện về nhà hỏi quản gia Triệu cơm tối hôm nay ai sẽ nấu, nhưng vừa nghe Lưu Ngọc Luy đang ở bệnh viện, anh lập tức cúp máy vội vã chạy đến đây.

“Lưu Ngọc Luy lại xảy ra chuyện gì?”

Jo Seo Yun bị anh hỏi, gãi đầu, không biết nói thế nào với trực giác dã thú của Lưu Ý: “Đúng là có chuyện, nhưng không phải chuyện gì nguy hiểm đâu anh…”

Cậu ta liếc mắt trộm nhìn Lưu Ngọc Luy vì chờ lâu quá mà đói meo ôm bụng, hiện tại đang ngồi ăn hotdog Giang Noah vừa mua ngon lành.

Lưu Ngọc Luy cắn một miếng giòn rụm, xúc xích mềm mà chắc thịt ăn kèm với lớp vỏ rán vàng đều mỹ vị, kéo ra một sợi phô mai dài ở bên trong ruột bánh. Cậu hơi hé miệng, đưa đầu lưỡi nho nhỏ ra liếm hết phần vụn bánh dính trên vành môi và phô mai đang chảy xuống. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc, bờ môi nhanh chóng trở nên bóng bẩy, có má lúm đồng tiền khi cậu nhai đồ ăn trong miệng. Người ta chỉ ăn bình thường, nhưng bọn họ lại cảm nhận được cái gì gọi là gợi cảm khó tả.

Thanh niên trai tráng bình thường: “…” Đột nhiên cũng rất đói.

Giang Noah cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, Lưu Ngọc Luy ngỡ là hắn đang đói, cầm lên một cây đưa qua: “Anh ăn hong?” Đồ ăn là hắn mua cho, cậu cũng nên tỏ chút lòng biết ơn.

Hắn không nhận lấy nhưng lại gật đầu, đưa gương mặt đẹp trai khiến cậu mê đứ đừ lại gần: “A.”

Ý tứ rất rõ ràng, tay hắn phế cả đôi rồi, muốn cậu đút ăn.

Cái nhìn của Lưu Ngọc Luy đối với Idol tự mang thêm hiệu ứng che khuyết điểm, không thích là không có khả năng. Biết là hắn chỉ tán tỉnh mình cho vui thôi, nhưng cậu không có cách chống cự ánh mắt thâm tình của hắn.

Cậu đưa đến bên miệng hắn, lí nhí: “…Nè.”

Giang Noah hớn hở ra mặt, ăn chậm nhất có thể, cũng không phải lần đầu được người khác đút cho, nhưng có gì không giống nhau. Không chỉ vị giác được hưởng thụ, mà cả khứu giác và thị giác cũng được một phen chộn rộn, thư thái.

Hotdog này còn ngọt hơn những chiếc bánh kem vị sữa hắn đã từng ăn.

Jo Seo Yun nuốt nước miếng, ậm ờ, kề tai Lương Hàn Văn nói nhỏ: “Anh cũng biết dạo này Lưu Ngọc Luy rất lạ, cho nên bọn em đều đồng ý đưa cậu ta đi xét nghiệm…” Nói được một nửa đã ngừng.

“Ngọc Luy, cho miếng coi!” Cậu ta cũng muốn được chính tay cậu đút ăn.

Lương Hàn Văn rất muốn đỡ trán: “…” Hai đứa này làm trò gì vậy, đều lớn cả rồi.

Lưu Ngọc Luy thấy Lưu Ý cứ ngồi ỉu xìu một cục, bèn hỏi: “Anh có muốn ăn không ạ?” Theo cậu suy đoán thì, nguyên chủ chắc hẳn rất quý người anh trai này.

Trong lúc dọn dẹp phòng, cậu đã tìm thấy rất nhiều ảnh chụp chung của hai anh em. Hai bé Lưu nhỏ xíu có nét tương đồng, tròn vo đáng yêu, đôi mắt cún con cũng giống hệt nhau. Cậu cũng tìm thấy rất nhiều thư nháp mà nguyên chủ chưa gửi trong hộp thư, đều viết về Lương Hàn Văn, đa phần là khóc lóc kể lể với người ta.

Nói cho gọn thì nguyên chủ có hơi cuồng anh trai quá mức, cái gì cũng vâng lời Lưu Ý, đến cả style cây nhà lá vườn thợ làm vườn thấy cũng hết cứu đều là do anh trai này chỉ đạo sau màn.

Lưu Ngọc Luy là người ngoài cuộc, đã nhìn ra được nhiều thứ thú vị lắm.

Lưu Ý quay đầu đi, bộ dáng bất cận nhân tình, một khi chưa có kết quả xét nghiệm quan hệ anh em thì cậu ta chưa tin: “Hừ.” Mặc dù cậu ta cũng đói đấy, không muốn ăn đấy, nhưng nếu cậu nan nỉ thì cậu ta sẽ châm chước mà ăn.

Lưu Ngọc Luy thấy cậu ta có vẻ không ưa mình, cũng không tự tìm ngược, ăn luôn miếng hotdog cuối cùng, uống cạn cốc trà sữa, dựa vào Giang Noah cho đỡ mỏi cổ. Bọn họ có thể về nhà đợi tin rồi đến bệnh viện để lấy kết quả kiểm tra, nhưng Lưu Ý dừng như sợ cậu làm giả kết quả xét nghiệm, khăng khăng phải ở lại đợi.

Lưu Ý thấy cậu dứt khoát không mời mình ăn, tức tới dậm chân. Cậu ta đói!

“Anh Văn, đi mua takoyaki cho Ý đi.”

Lương Hàn Văn nhíu mày, khẽ liếc cậu ta một cái, rồi lại nhìn sang Lưu Ngọc Luy đang hồn nhiên tẩy trang: “…” Ngốc.

Anh ta xoay người xuống lầu: “Đợi một lát.”

Lưu Ý phởn ra mặt.

Không khí vi diệu giữa hai người, làm những người khác tò mò.

Lưu Ngọc Luy cất chai nước tẩy trang vào trong túi nhỏ hay đeo, gọi điện cho quản gia Triệu chuẩn bị thảo dược ngâm chân.

Jo Seo Yun là kiểu người không thể đứng yên một chỗ, đợi năm phút không thể đợi lâu hơn được nữa, đã chạy xuống đại sảnh chơi với mấy bé con khoa nhi.

Giang Noah vòng trở về sau khi nghe điện thoại xong, hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, bắt đầu thả dê trai nhà lành.

“Bé yêu, em biết chương trình Idol’s Universe không? Em muốn tham gia chứ?”

Lưu Ngọc Luy đang muốn chụp một cái tát ném qua, bàn tay giơ ra giữa không trung vội buông xuống: “Biết, tất nhiên là biết. Muốn chớ, tất nhiên là muốn rồi.”

Idol’s Universe là show tuyển chọn hàng đầu, chuyên môn đào tạo ra các ca sĩ, Idol dạng solo, không phân nam nữ. Chỉ có một thứ hạng cao nhất mỗi một mùa thi đều cạnh tranh gay gắt. Không những vì chương trình này danh giá, tiền thưởng lớn, cúp kim cương, mà còn có thể được ban giám khảo bồi dưỡng, trở thành siêu sao quốc tế. Mỗi ba năm tổ chức một lần, người dự thi từ khắp nơi trên thế giới đổ dồn về, chỉ để tranh một hạng nhất duy nhất.

Danh giá cỡ này, Pick Me còn kém xa lắc.

Giang Noah cười gian, lòi đuôi cáo: “Lấy lòng anh, anh cho em một suất tham gia đặc biệt.”

“…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.