Chương trước
Chương sau
Lưu Ngọc Luy vì cổ tay chưa lành nên không thể linh hoạt thoa kem dưỡng da, bác sĩ cũng bảo không nên để vết thương đụng phải mỹ phẩm. Vừa hay Giang Noah mấy hôm nay đều rảnh rỗi ở nhà, học hỏi một số bí quyết làm đẹp từ cậu, cũng đến lúc trả bài rồi.

Trong phòng ngủ.

Giang Noah lần đầu tiên bước vào phòng của con trai, phản ứng đầu tiên của hắn là, thoải mái. Hắn chưa từng bước vào một không gian riêng tư của ai, kể cả các loại người yêu cũ, hắn chỉ đưa người ta vào khách sạn.

Căn phòng cũ của nguyên chủ không khác gì cột đèn giao thông kết hợp với nhà tang lễ, cùng đủ mọi loại hình ảnh nghệ thuật của Lương Hàn Văn từ mọi loại góc độ, làm cậu sởn tóc gáy. Phải mất sức chín trâu hai hổ cậu mới dọn dẹp, đốt bỏ tất cả thành style của mình trong vòng ba ngày. Đâu đâu cũng là Lương Hàn Văn, thời gian đó cậu nằm mơ cũng thấy mặt anh ta, ám ảnh luôn.

Không gian rộng rãi có mùi thơm nhẹ từ nhang đuổi muỗi đang đốt được một nửa đặt trên đĩa sứ tinh xảo. Bên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa bìm bìm, cửa kính là loại kính chống đạn, không thể mở ra ngắm phong cảnh, hay hóng mát, làm cậu có hơi tiếc nuối.

Đồ vật được xếp gọn gàng lượng lệ, không có tất vứt một nơi, quần nhỏ ném một xó. Một cây ghita đặt dựa vào đầu giường, máy chiếu và micro, nếu trong này mà dọn được piano vào, cậu cũng sẽ đem thật.

Điều đặt biệt làm Giang Noah xấu hổ chính là trong phòng dán hơi bị nhiều poster của hắn. Một số ảnh chụp trong tạp chí thời trang, có một số là phiên bản giới hạn chỉ in 5 bản, 10 bản, poster trong Album mà hắn đã ra mắt từ mấy năm trước bây giờ ít được lưu hành. Một căn phòng tiêu chuẩn của fan nhỏ.

Cậu không ngại, thì người ngại chính là hắn.

Lưu Ngọc Luy dành ra một tủ kính riêng để chứa mỹ phẩm, phụ kiện trang sức thời trang. Từ trên kệ lấy xuống một tuýp kem, đưa cho hắn, cậu thì nhảy lên giường ngồi, đung đưa chân: “Anh giúp em thoa lên đi.” Idol’s service, get!

“Nhanh lên.”

Giang Noah nuốt nước miếng, siết chặt tuýp kem, nhìn cậu bày ra bộ dáng mặc người xâu xé, không hề phòng bị lại còn hơi chút mắc cỡ, suýt thì nhào qua ăn tươi con nhà người ta.

Với đôi chân nuột nà này, hắn có thể!



Rầm!

Cho nên lúc Lưu Ý tông cửa xông vào, hai đứa nhỏ thật ra là đang trong sáng giúp nhau làm đẹp một cách lành mạnh.

Giang Noah ngồi quỳ ở dưới sàn thoa kem lên chân cho Lưu Ngọc Luy, cậu thì ngồi ở trên nệm mềm nâng chân cho hắn xoa bóp. Mấy tuần nay cậu không thể đi tập thể dục vì cổ chân còn đau nhức, vừa lúc hắn biết chút masage.

Jo Seo Yun nhìn trường hợp hài hòa của hai người lúc nào cũng đâm thọt nhau sau lưng, kinh ngạc muốn rớt cằm.

“Hai người…”

Bốn người bọn họ đã sống chung được hơn hai tuần, cậu ta thế mà không phát hiện ra hai người lại có gian tình!

Vậy tương lai người nắm quyền làm bang chủ, Giang Noah sẽ thành sếp sòng, tay ôm nửa giang sơn, tay ôm mỹ nhân hay sao?

“Lưu Ngọc Luy, chẳng lẽ cậu và anh ta…Là ấy ấy?”

Lưu Ý kinh nghi bất định nhìn Lưu Ngọc Luy, không có hùng hổ như ban đầu.

“…”

Lưu Ngọc Luy nhìn hai thanh niên tự mình bổ não cho là đã nhận ra chân tướng mà bỏ qua chứng cứ có mặt tại hiện trường, há mồm muốn giải thích thì bị Giang Noah bịt miệng.

Hắn ôm eo bé yêu của mình, vẻ mặt thiếu đánh: “Bọn anh đang ấy ấy ấy, đừng cản trở người ta mặn nồng.”

“…?” Bọn họ mặn nồng hồi nào vậy?

“Cậu ta không phải Lưu Ngọc Luy.”

“Cậu là ai vậy?”

Một câu của Lưu Ý, làm ba người sững sốt, hai câu của Lưu Ý, làm người hoang mang.

Không khí trở nên cứng đờ ngượng ngập.

Lưu Ngọc Luy kinh hãi, lần đầu gặp người nói huỵch toẹt vấn đề này ra, trực tiếp đối chất vấn cậu. Lưu Ý có mùi rất nguy hiểm, ánh mắt sắc lạnh như diều hâu quan sát con mồi. Cậu ngoài rén ra, còn có phần khẩn trương.

Chẳng lẽ cậu lòi?

Sau đó bị đám xã hội đen này ném xuống biển cho cá mập xơi sao?!

Giang Noah bật cười, vỗ lưng người nào đó đang run bần bật: “Lưu Ý, đừng nói bậy. Chẳng lẽ đến em trai của mình mà cậu nhận không ra?”

Jo Seo Yun cũng khoanh tay nói: “Đúng là nhìn khác xa so với lúc trước, chỗ nào cũng khác, cơ hơi lạ thật.”

“…” Đứng theo phe nào vậy ông nội?

Ánh mắt Lưu Ý trở nên sắc bén, chỉ vào cậu: “Cậu ta không có mùi của đồng loại!” Nếu lúc trước Lưu Ngọc Luy có mùi của động vật ăn thịt, thì bây giờ cậu như động vật ăn cỏ sạch sẽ vậy.

Ba người kiểu: “??”

Lưu Ý nắm lấy cổ tay Lưu Ngọc Luy kéo đi: “Có giống tới cỡ nào cũng không lọt qua được mắt tôi đâu! Đi! Có dám đi xét nghiệm ADN hay không!?”

Xem Lưu Ý cương quyết phủ nhận, cậu ta và Lưu Ngọc Luy là anh em họ, quan hệ thân thiết, cách nhau chỉ vài tuổi, ở bên nhau lâu hơn cả Lương Hàn Văn. Bàn về độ hiểu biết Lưu Ngọc Luy, Lưu Ý số hai không ai số một.

Giang Noah và Jo Seo Yun cảm thấy nghi hoặc, không ngăn cản.

Đúng là cậu có chút khác biệt, đặc biệt điệu.

Lưu Ngọc Luy tất nhiên dám đi, vì hiện tại cậu là Lưu Ngọc Luy cơ mà: “Được thôi. Nhưng trước đó…”

“Phiền anh liế-lau sạch dấu giày đi ạ.” Khi cậu còn bình tĩnh nói chuyện.

Sống với xã hội đen lâu rồi, đôi khi cũng sẽ đen theo.

“…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.