Chương trước
Chương sau
Edit: Thảo Linh
Beta: Minh Anh, Gùa
Hai người lại đi về phía trước một lúc, Tạ Ngọc Phàn tính tình hoạt bát sôi động không thể chịu được sự im lặng như vậy, cả đường đi cứ không ngừng nói chuyện rôm rả với Ôn Nhuận. Sau đó không biết thế nào lại nói đến Sở Dư, cô ủ rũ nói:
“Đến bây giờ vẫn chưa gặp được, không phải đã chết rồi chứ?”
Tuy nhiên nếu khách mời rời khỏi chương trình thì sẽ có thông báo, đến giờ vẫn chưa thấy tên của Sở Dư. Cô vốn nghĩ là sẽ nhờ Sở Dư giúp cô và Ôn Nhuận dành chiến thắng, ai ngờ ekip chương trình lại làm ra trò này, giờ không thể trông cậy vào ai được.
“Em mong tôi chết đến như vậy à?”
Một người bỗng nhiên bước ra từ rừng cây bên cạnh, mặt Sở Dư đen lại, “Tôi chết rồi em sẽ thành góa phụ.”
Tạ Ngọc Phàn bị anh dọa cho lùi lại mấy bước, sau khi hoàn hồn lại lập tức “Hừ” một tiếng, “Còn chưa kết hôn, ai là góa phụ của anh, đúng là không biết xấu hổ!”
Sở Dư không tranh cãi với cô, nhìn Ôn Nhuận bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, giương súng nhắm chuẩn vào cậu, bảo với Tạ Ngọc Phàn.
“Lại đây.”
Tạ Ngọc Phàn nhìn tư thế này của anh ta liền hoảng hốt, dang hai tay chắn trước Ôn Nhuận, như gà mẹ che chở cho cậu.
“Anh muốn làm gì? Đây là đồng đội của em!”
Sở Dư nổi đầy gân xanh, sắc mặt ngày càng u ám, “Cậu ấy là kẻ địch.”
Tạ Ngọc Phàn không nói lý, “Vậy thì em cũng là kẻ địch, có phải anh cũng muốn bắn em không?”
“…Em khác.” Thấy cô sống chết bảo vệ Ôn Nhuận, ánh mắt Sở Dư nhìn Ôn Nhuận càng trở nên sắc bén. Ôn Nhuận bị anh ta nhìn đến rụt cổ lại, như gà con trốn sau lưng Tạ Ngọc Phàn. Cậu biết ngay là Sở Dư không vừa mắt cậu.
Tạ Ngọc Phàn không nghe, bắt đầu nói linh tinh, “Em không cần biết, nếu Ôn Nhuận bị bắn chết, ai sẽ nấu súp cá nấm cho em, anh à?”
Sở Dư nghẹn họng.
Tạ Ngọc Phàn thừa thắng xông lên, càng được nước lấn tới, “Anh có đồ ăn không? Anh có biết nấu ăn không? Không có Ôn Nhuận thì chúng ta ăn cái gì?”
Sở Dư: “…”
Anh ta trầm lặng một lúc, cuối cùng thỏa hiệp, thu lại súng, ảm đạm nói: “Đi thôi.”
Ở đằng sau, Tạ Ngọc Phàn làm cái mặt quỷ, sau đó nháy mắt với Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận híp mắt cười, thầm nghĩ chiến thuật lôi kéo Tạ Ngọc Phàn trước quả nhiên chuẩn xác. Sở Dư không vừa mắt cậu, nếu hai người đụng mặt, nhất định phải ra tay với anh ta trước, nhưng có Tạ Ngọc Phàn thì khác.
Sở Dư dẫn đầu, Tạ Ngọc Phàn tự ý thức được có chỗ dựa vững chắc rồi, trên đường càng không kiêng nể tìm kiếm những đồ ăn được. Ôn Nhuận đi cuối, quan sát phương hướng của Sở Dư, đoán chừng anh ta sẽ tìm được bia đá, biết được tuyến đường chính xác.
Ba người vừa đi vừa dừng, đến khi hoàng hôn xuống cuối cùng cũng tìm được một con suối trông có vẻ không quá to, thấy không còn sớm cả ba quyết định cắm trại ở đây.
Tạ Ngọc Phàn kéo Sở Dư đi nhặt củi, Ôn Nhuận thì ở bên bờ suối rửa sạch cá và nấm. Đợi đến khi hai người Tạ Ngọc Phàn ôm một đống củi khô về, Ôn Nhuận liền đun nước, đầu tiên là đun một nồi nước để uống, đổ đầy bình, sau đó nấu canh cá. Hai con cá được cắt thành từng miếng, đun cùng với nấm đã hái. Bên cạnh nhóm thêm một đống lửa để nướng hai con cá còn lại.
Ba người ăn cá, lại chia nhau nải chuối hái được, ăn no xong, mặt trời đã lặn hẳn, chỉ còn một mảng hoàng hôn đỏ rực phía chân trời.
Ôn Nhuận gợi ý hái một vài lá chuối to để dựng giường. Phải ở một đêm trên đảo, họ chỉ có thể tự mình giải quyết vấn đề ngủ nghỉ. Những chiếc lá chuối này đủ to, chồng hai lá lên có thể tạm thời làm thành một chiếc giường.
Ba người đi hái lá chuối, lại đi tìm một khoảng đất tương đối bằng phẳng, chia nhau làm giường nằm.
Lúc này cameraman cũng đi nghỉ ngơi rồi, không còn ống kính máy quay, Sở Dư cởi áo khoác quân đội của mình đưa cho Tạ Ngọc Phàn: “Sao lại cách xa tôi như vậy?”
Tạ Ngọc Phàn nhận lấy áo khoác, không tình nguyện kéo lá chuối lại gần anh ta, lại nằm xuống.
Ôn Nhuận không muốn làm bóng đèn tự giác cách xa hai người họ, lúc nghe được động tĩnh truyền đến, không khỏi thấp giọng cười một tiếng, cậu gối đầu lên cánh tay nhìn bầu trời đen như mực, không biết sao đột nhiên lại nghĩ đến Diệp Hàn Thanh.
Nếu Diệp Hàn Thanh cũng đang ở đây, có lẽ cậu chẳng cần làm gì, cứ đi theo giành chiến thắng là được. Ôn Nhuận thầm nghĩ, Diệp Hàn Thanh hình như cái gì cũng biết, cậu vẫn nhớ khi đó hắn giảng cho mình kĩ năng CS, đôi mắt hắn đen láy, những đường nét trên mặt vô cùng rắn rỏi, đôi môi mỏng mở ra đóng lại khi nói tạo cho người ta một cảm giác đầy thán phục.
Cũng không biết giờ hắn đang làm gì. Từ sau khi rời khỏi làng du lịch, khoảng cách giữa hai người dường như ngày càng xa. Hay là sau khi trở về làm một chút đồ ăn nhẹ mang cho hắn vậy.
Ôn Nhuận nhắm mắt, suy nghĩ miên man, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Một đêm không ai nói gì.
Sáng hôm sau, ba người tỉnh dậy, ăn chút đồ lót dạ, dọn dẹp một chút sau đó lại tiếp tục xuất phát.
Tạ Ngọc Phàn cùng Sở Dư đi phía trước, Ôn Nhuận đi sau. Vì có đủ thời gian nên ba người không vội. Đi qua một rừng chuối, Tạ Ngọc Phàn đang muốn đi xem có chuối chín không, vừa bước vào đã nghe thấy một tiếng súng.
“Trốn đi!”
Sở Dư bảo vệ cô, phát súng đó bắn ra từ phía trong rừng chuối, đối phương nhất định là ẩn nấp bên trong, chỉ là tài bắn súng không ổn lắm, không tập kích thành công.
Ba người trốn ở cánh rừng đối diện, Tạ Ngọc Phàn và Sở Dư trốn cùng một chỗ, Ôn Nhuận trốn sau một cái cây khác.
Cả hai bên đều biết đến sự tồn tại của nhau, thử bắn vài phát súng, sau khi nhận ra không bắn trúng liền tạm thời dừng lại. Ôn Nhuận chỉ bắn một phát súng, liền nhìn thấy một bóng người lờ mờ trong rừng chuối, nhưng có quá nhiều chướng ngại vật, rất khó để bắn trúng đối phương.
Bên đó có lẽ cũng cảm thấy không bắn trúng được họ, liền từ từ rút lui về phía xa.
Ba người bước ra từ phía sau cây, Sở Dư nhìn Tạ Ngọc Phàn chưa bắn phát súng nào, nghi hoặc hỏi:
“Súng của em bị sao à?”
Lúc trước khi đưa Tạ Ngọc Phàn đi chơi CS, cô thích nhất là bắn súng bừa bãi, bắn không trúng phát nào.
Tạ Ngọc Phàn vô thức nhìn Ôn Nhuận, tròng mắt đảo loạn, nói bừa: “Súng hết đạn rồi.”
Đã quen với tác phong của cô, Sở Dư cũng không nghi ngờ gì, lấy băng đạn xuống chia cho cô nửa số đạn: “Dùng tiết kiệm một chút.”
“Ừ”, Tạ Ngọc Phàn không tự tin nhận lấy, lén ngước mắt nhìn anh, thấy gương mặt luôn lạnh của người đàn ông ba phần bất lực bảy phần nuông chiều, lương tâm đã mất của cô đột nhiên thấy đau đớn.
“Hay là anh cứ cầm hết đi, dù sao thì em cũng không bắn trúng.”
Sở Dư thấy cô do dự nhìn mấy viên đạn, dứt khoát lấy súng của cô lắp vào. Không vui nói: “Không tiếc em mấy viên đạn này.”
Tạ Ngọc Phàn nhất thời càng cảm thấy tội lỗi, không nhịn được nhìn Ôn Nhuận. Cô sờ sờ vào thân súng, trong lòng nói với Ôn Nhuận cậu đừng trách tôi trở mặt, từ xưa đến nay bạn tốt đều để bán đứng! Xin lỗi, tôi vẫn là quyết định sẽ giúp đỡ chồng tôi! Suy cho cùng thì tình bạn không thắng nổi tình yêu.
Cách đó không xa, Ôn Nhuận bị cô nhìn đến lòng ngày càng lạnh. Nghĩ bụng Tạ Ngọc Phàn nhất định sẽ trọng sắc khinh bạn phản bội tình bạn của bọn họ rồi. Thế là lại đi về phía trước một đoạn, nhân lúc chia nhau đi tìm đồ ăn đã lén chuồn mất.
Tạ Ngọc Phàn vẫn đang băn khoăn làm thế nào để thú nhận với Sở Dư giao dịch PY của mình với Ôn Nhuận, chẳng đợi cô kịp đưa ra kết quả, đã phát hiện Ôn Nhuận đi ra ngoài xong không quay lại.
Cô đột nhiên có dự cảm không lành, bèn hỏi Sở Dư: “Ôn Nhuận thì sao? Đã về chưa?”
Sở Dư lắc đầu, “Cậu ấy nghe có tiếng nước chảy, đi xem gần đây có phải có con suối không.”
“Xung quanh đây vốn không có con suối nào!” Tạ Ngọc Phàn lo lắng một cái liền tuôn hết ra, nói: “Cậu ấy chắc chắn đoán ra tôi không muốn giúp cậu ấy nữa, sợ em với anh liên kết đối phó với cậu ấy nên chạy rồi!”
Sở Dư vẻ mặt đông cứng, liếc mắt nhìn cô: “Cậu ấy đoán được em không giúp là như thế nào? Em với cậu ấy lúc nào kết hợp với nhau vậy? Sao tôi lại không biết?”
Nhận ra mình lỡ miệng, Tạ Ngọc Phàn vội che miệng, nhìn anh một cách ngây thơ.
“Tạ Ngọc Phàn!” Sở Dư nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng hỏi: “Em muốn liên kết với người đàn ông khác đối phó với tôi?”
Tạ Ngọc Phàn điên cuồng xua tay phủ nhận, “Không phải, không liên quan gì đến em!”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sở Dư vừa nhìn là biết cô đang chột dạ, cười lạnh bảo: “Em nói rõ ràng cho tôi.”
“Này…” Tạ Ngọc Phàn thấy anh ta thực sự tức giận, bướng bỉnh nhận lỗi: “Em cũng chính là bị cuộc sống ép buộc thôi…với lại em cũng không thật sự giúp cậu ấy, đây không phải là vì tình yêu sao! Anh đừng có mà nhỏ nhen như vậy…”
Sau đó cô liền thú nhận giao dịch hết giao dịch PY của mình với Ôn Nhuận.
Sở Dư cười đặc biệt khó coi, “Tức là em đã vì mấy con cá nướng mà bán đứng tôi, vị hôn phu của em à?”
Tạ Ngọc Phàn cúi đầu, một mặt hổ thẹn, nói nhỏ, “Đây không phải là còn chưa bán đã hối hận rồi sao?”
Sở Dư liếc mắt nhìn cô, “Chỉ có như vậy, không còn giấu tôi gì nữa đúng không?”
“Không còn….” Tạ Ngọc Phàn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, yếu ớt nói: “Còn có, toàn bộ đạn của em đều bị Ôn Nhuận lấy đi rồi.”
“…”
Bởi vậy nói lúc trước bắn hết đạn rồi đều là lừa anh, sự thật là cô ấy vì mấy con cá nướng không chỉ bán mình mà còn giao nộp luôn cả mấy viên đạn rồi.
Sở Dư bị cô làm cho tức giận không nói được lời nào, ánh mắt dao động, cuối cùng nói: “Sau khi về tôi sẽ học nấu ăn, về sau đừng có ngốc như thế này nữa!”
Tạ Ngọc Phàn tự biết mình sai, thành thật “Ừ” một tiếng.
Ôn Nhuận bên này, sau khi cậu lén chuồn đi, còn chưa đi được xa đã gặp phải đợt “thủy triều” thứ hai, khó khăn lắm mới rời khỏi vùng thủy triều để đến vùng an toàn, thì đã là buổi trưa. Cậu ước chừng môi trường xung quanh và bản đồ, đoán chừng nơi đây cách hẻm núi rừng không ra nên quyết định đi tìm thứ gì đó lấp đầy bụng.
Kết quả chưa đi được bao xa lại đụng phải đám người Ông Vũ và Khúc Nhất Dương.
Hai bên bắn vài phát súng không trúng, Ôn Nhuận trốn sau một cái cây, tìm cơ hội chạy thoát. Nhưng hai người bên kia có vẻ thấy cậu chỉ có một người , hai đấu một cơ hội thắng rất lớn, cậu vừa thò đầu ra là lại thêm một phát súng, không có cách nào trốn thoát, nghĩ đi nghĩ lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Hai bên chỉ cách nhau hơn chục mét, Ôn Nhuận trốn sau thân cây hét lớn, “Ông Vũ, hôm qua cô mới bắn lén sau lưng Chu Đoạn, hôm nay vậy mà đã dụ được Khúc Nhất Dương liên minh cùng cô.”
“Cậu nói linh tinh, muốn ly gián tôi và Nhất Dương.”
Ông Vũ vẻ mặt bình tĩnh, giả bộ không có chuyện gì, còn hét lên với Khúc Nhất Dương ở cách đó không xa: “Cô đừng có trúng kế của cậu ấy.”
Ôn Nhuận nói tiếp: “Tôi không nói nhảm, hôm qua tôi và Tạ Ngọc Phàn tận mắt nhìn thấy, tôi còn bắn cô một phát, có phải giờ cô chỉ còn hai mạng không?”
Khúc Nhất Dương định thần nhìn màn hình điện tử hiển thị, số trên đó quả nhiên đã biến thành “hai”, mà trước đây cô chưa từng đụng phải Ôn Nhuận. Trong mắt dần có sự nghi ngờ.
Ôn Nhuận vẫn tiếp tục nói: “Nhất Dương, cô đừng có bị vẻ ngoài của Ông Vũ lừa, không bằng hai chúng ta liên minh, tôi nhất định sẽ không bắn lén sau lưng đồng đội của mình.”
Khúc Nhất Dương đang định nói gì đó, đột nhiên cảm nhận được Ông Vũ quay súng hướng về phía mình. Cô sửng sốt rồi nhanh trí nấp vào cái cây bên cạnh, Ông Vũ bắn hai phát không trúng, tự mình trốn sang một bên. Ôn Nhuận nhân cơ hội từ bên kia bao vây, bắn cô ta một phát, hét lớn với Khúc Nhất Dương: “Ông Vũ chỉ còn một mạng.”
Khúc Nhất Dương vui mừng, cô biết vị trí của Ông Vũ, mặc kệ nguy cơ bị Ông Vũ bắn một phát lao ra, bắn liền ba phát vào nơi cô ta đang ẩn náu, liền nghe thấy thông báo: “Ông Vũ bị loại.”
Ông Vũ bất lực đặt thiết bị xuống, giơ ngón tay cái với họ: “Tôi đợi các bạn ở ngoài đảo.”
Ôn Nhuận cầm súng lên, dỡ băng đạn ra đếm rồi nói: “Chỉ còn lại ba viên, cô còn mấy viên?”
Khúc Nhất Dương đếm rồi bảo: “Tôi còn năm viên.”
Ôn Nhuận nói: “Tôi vẫn còn 6 viên, vậy cô hai tôi một.” Nói rồi đưa hai viên đạn cho Khúc Nhất Dương.
Khúc Nhất Dương nói cảm ơn, lắp đạn rồi đi cùng cậu, Lúc này Ôn Nhuận cũng không giấu diếm việc mình biết rõ lộ trình, rất thẳng thắn nói cho Khúc Nhất Dương vị trí của thuyền công kích. Khúc Nhất Dương một mặt đầy ngạc nhiên. Ôn Nhuận biết mình không đoán sai, cô chưa nhìn thấy bia đá, cũng không biết những thông tin bị cố ý che dấu.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Khúc Nhất Dương kỳ lạ hỏi: “Cậu không phải là liên minh cùng Tạ Ngọc Phàn sao? Thế nào mà lại tan rồi?”
Ôn Nhuận thở dài cau mày nói: “Chúng tôi gặp Sở Dư.”
Khúc Nhất Dương trong giây lát đã hiểu, cười ha ha nói: “Cậu vẫn toàn vẹn mà rút lui là may mắn rồi”
Hai người cười cười nói nói, sau khi đi một đoạn liền nghe thấy ở đằng xa có tiếng nước chảy, Ôn Nhuận dừng bước, thấp giọng nói:
“Ước chừng sắp tới nơi rồi, một lúc nữa cẩn thận một chút, Sở Dư cũng biết về hẻm núi trong rừng, họ khẳng định cũng sẽ đến đây.”
Khúc Nhất Dương gật đầu, hai người không nói chuyện nữa, đều cẩn thận đi về phía trước.
Ôn Nhuận chọn một nơi cao ráo để trốn, cẩn thận quan sát xung quanh, không nhìn thấy Sở Dư và Tạ Ngọc Phàn. Cậu trốn trong bụi cỏ, ra kí hiệu với Khúc Nhất Dương ở một bên, biểu thị tiếp tục tiến về phía trước.
Vừa trao đổi xong, Ôn Nhuận cong lưng đi về phía trước mấy bước, bên tai nghe thấy tiếng súng, liền nhìn thấy một viên đạn bắn vào hòn đá bên cạnh.
Cậu nhanh chóng hạ thấp người, cảnh giác quay sang một bên, Cố gắng không chạm vào cỏ dại. Quả nhiên khi cậu vừa rời đi, đối diện lại bay tới một viên đạn khác, chuẩn xác bắn ngay vào chỗ cậu vừa dừng lại.
Ôn Nhuận bình tĩnh núp trong bụi cỏ, lặng lẽ rút nòng súng, bắn vào vị trí ước định, sau khi đạn phát ra liền nghe thấy bụi cỏ bên kia truyền đến một tiếng kêu be bé, sau đó là một trận lay động. Ôn Nhuận nhắm bắn thêm hai phát nữa, bên kia Khúc Nhất Dương cũng bắn, hai người hiệp lực, lát sau nghe thấy thông báo: Sở Dư bị loại.
Sở Dư tự mình bị trúng một phát, lại chắn cho Tạ Ngọc Phàn thêm hai phát, vinh quang rời khỏi trò chơi.
“Tôi liều mạng với mấy người!”
Tạ Ngọc Phàn phẫn nộ giơ súng bắn một trần, bắn hết những viên đạn còn lại. Còn bản thân cô ấy trở thành mục tiêu bị bắn loại.
Lúc này chỉ còn Ôn Nhuận và Khúc Nhất Dương là chưa bị loại.
Hai người ngầm xóa bỏ hiệp định liên minh, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, không ai còn quan tâm đồ vật mà Tạ Ngọc Phàn và Sở Dư ném trên bãi cỏ.
Tạ Ngọc Phàn nghiến răng, nhìn quanh một hồi không thấy Ôn Nhuận trốn ở đâu, tức giận hét lên: “Ôn Tiểu Nhuận, sau khi quay xong chương trình, cậu mà không mời tôi ăn là tôi không tha cho cậu đâu!”
Con thỏ trắng lòng dạ đen tối này chính là lừa gạt cô!
Ôn Nhuận không trả lời, Sở Dư và Tạ Ngọc Phàn hai người rời đảo, chỉ còn lại Ôn Nhuận và Khúc Nhất Dương đối đầu với nhau.
Ôn Nhuận trốn sau một cái cây to, tìm kiếm vị trí của Khúc Nhất Dương, cậu tính toán số đạn của cô, biết đối phương chắc là không còn nhiều, mà cậu ngoại trừ đạn của mình còn thêm được mười viên đạn của Tạ Ngọc Phàn. Nói về số đạn thì cậu tuyệt đối có lợi thế hơn.
Bí mật quan sát một lúc, Ôn Nhuận bắn vài phát súng thăm dò Khúc Nhất Dương.
Hai phát cuối cùng có lẽ trúng vị trí gần cô, thấy bụi cỏ khẽ động, trốn đến một hướng khác. Ôn Nhuận cong môi, không do dự hướng đến chỗ động bắn hai phát súng.
Cậu không giỏi bắn trúng mục tiêu đang di chuyển, nhưng có nhiều đạn, sau vài phát súng, Ôn Nhuận đoán cô ít nhất trúng một phát rồi. Bèn cố tình để lộ nơi trốn, dẫn dụ Khúc Nhất Dương phản kích, bắn hai phát về phía Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận nấp dưới tán cây, sau đó lại tiếp tục “vô tình” dẫn dụ cô.
Khúc Nhất Dương lại bắn năm sáu phát đạn, không có gì xảy ra.
Ôn Nhuận lần này không trốn nữa, cả người đi ra từ phía sau cây, Khúc Nhất Dương quả nhiên không bắn cậu, cậu liền biết bản thân đoán đúng rồi, cô đã dùng hết đạn.
“Tôi thua rồi!”
Khúc Nhất Dương đi ra từ chỗ trốn, nhướn mày nhìn Ôn Nhuận: “Số đạn lúc trước cậu nói với tôi là giả đúng không? Cậu nhất định không chỉ có 7 viên đạn!”
Ôn Nhuận bắn cô thêm hai phát, sau khi nghe thấy thông báo liền cười cười trả lời cô: “Đạn của Tạ Ngọc Phàn đều ở chỗ của tôi.”
Khúc Nhất Dương há to miệng, đáp: “Tạ Ngọc Phán quả nhiên nói không sai, cậu xảo quyệt thật.”
Ôn Nhuận thở ra một tiếng, cười đáp: “Chiến tranh không ngại dối lừa.”
Khúc Nhất Dương cùng rời đảo với người quay phim, Ôn Nhuận thì đi đến chỗ hẻm núi, bốn người như chơi bịt mắt bắt dê bắn nhau một hồi lâu, thời gian cũng đã muộn, lúc này họ còn cách thuyền chiến không đến nửa tiếng.
Não Ôn Nhuận đầy dấu chấm hỏi, còn tưởng mình hoa mắt, đợi đến khi thuyền chiến dừng lại ở bên bờ, cậu lại gần xem thử, phát hiện thực sự là một con gà trống hùng dũng oai vệ. Cậu có chút dở khóc dở cười, chào hỏi một tiếng với người quay phim, sau đó ngồi lên thuyền chiến. Mắt lớn mắt nhỏ với con gà trống, bị thuyền chiến đưa đi khỏi đảo.
Mà con gà trống đáng thương đó, thì sau khi 6 vị khách mời tập hợp lại với nhau, sẽ bị đưa đến nhà ăn, chế biến thành một nồi canh gà.
Cũng coi như là hợp với cái tên
Sau khi tiết mục kết thúc, Ôn Nhuận nghỉ ngơi một tối ở khách sạn, ngày hôm sau mới mang hai trợ lý trở về thành thành phố B.
8 giờ hơn cậu trở về đến nhà, ra khỏi thang máy khi đi qua Diệp gia, bước chân không khống chế được mà đi chậm hơn một chút, cậu vểnh tai nghe, đáng tiếc là phòng ở đây cách âm tốt, bên trong không nghe được động tĩnh gì. Ôn Nhuận lê bước đi về phía trước, trong lòng nghĩ chắc lúc này Diệp tổng đang ở công ty nhỉ?
Không đợi cậu nghĩ là được điều gì, đã lê bước đến trước cửa nhà mình, chỉ đành mở mở cửa bước vào. Bảo hai người trợ lý quay trở về. Còn bản thân thì quay vào ngủ một giấc.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Quách Tùng Phi nghe nói cậu về rồi liền mang kịch bản tìm đến cửa.
Tóc Quách Tùng Phi vốn nhuộm màu bạch kim nay đã biến thành màu xám bạc, kết hợp với quần jean rách và giày thể thao màu đỏ, cả người như sắp lên trời.
Khi không cười cậu ta trông như một vị khách quý, cười lên thì giống như người vừa uống chất kích thích.Quách Tùng Phi cười bảo Ôn Nhuận, “Kịch bản tôi đưa qua rồi, khi nào gọi thêm Thẩm Mục Tuân rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.