Chương trước
Chương sau
Edit: Lê
Beta: Gùa, Ang
Tạ Ngọc Phàn ba bước thành hai vọt tới chỗ Ôn Nhuận, cameraman vác máy quay thở hồng hộc chạy đằng sau lưng cô, chạy đến mức mà đầu chảy đầy mồ hôi.
“Cấm nhúc nhích.” Ôn Nhuận cảnh giác chĩa súng về phía cô.
Tạ Ngọc Phàn vô cùng miễn cưỡng dừng bước lại, ánh mắt xuyên qua cậu rơi vào mấy con cá đang nướng, vẻ mặt khi quay qua nhìn cậu cực kì tủi thân: “Ôn Tiểu Nhuận à, tôi không phải bé đáng yêu của cậu sao?”
Ôn Nhuận lạnh lùng hất cằm lên, nhắc nhở cô: “Bây giờ chúng ta là kẻ thù, không phải chị chết thì tôi cũng mất mạng.”
“Được thôi!” Đáy mắt Tạ Ngọc Phàn lộ ra sự hung dữ, không hề nể nang mà lấy cây súng đang đeo ở sau lưng ném xuống đất: “Được rồi, bây giờ cậu đã bắt tôi làm tù nhân rồi, cậu không được ngược đãi tù nhân đâu đấy!”
Ôn Nhuận ngẩn người, cứ như là không hề nghĩ được là có thể làm việc này, vì vậy cậu cẩn thận thu cây súng của cô lại, sau khi tháo đạn ra thì suy nghĩ một hồi mới trả cây súng vô tích sự lại cho cô.
Tạ Ngọc Phàn xoa xoa tay, ngồi xổm xuống bên cạnh đống lửa, thèm thuồng nhìn cá được nướng chín vàng. Ôn Nhuận lấy một con, dùng chiếc lá to đã rửa sạch sẽ quấn lại rồi đưa cho cô, không quên dặn dò: “Cá chưa được lọc bỏ phần nội tạng đâu, chị ăn lớp thịt ở bên ngoài là được.
Tạ Ngọc Phàn gật đầu như gà mổ thóc, cô rất là đói, bị người đại diện lệnh cho giảm cân đã khổ rồi, kết quả tham gia chương trình truyền hình đi cả một quãng đường dài vậy mà không có cơm ăn, quả thật là cực kỳ bi thảm.
Ngay sau đó cô cũng không quan tâm tới cái nóng, thổi phù phù hai phát rồi cắn một miếng, chỉ nhai có hai lần đã nuốt vào bụng, thỏa mãn khen một câu: “Ăn ngon quá!”
Ôn Nhuận cũng cầm một con lên cắn một cái, bên ngoài cá được nướng vàng, giòn, thịt bên trong lại tươi ngon, mọng nước, xương cũng không có nhiều, tuy rằng không có gia vị nhưng cũng không tanh mấy, hẳn là do cá nuôi dưới suối nên chất lượng tốt vì thế chỉ tùy tiện nướng một chút mà mùi vị cũng khá ổn.
Tạ Ngọc Phàn nhanh chóng giải quyết con của mình, cô liếm liếm môi, cảm giác vẫn muốn ăn nữa. Đôi mắt đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm vô mấy con cá ở dưới suối, cô nịnh nọt thương lượng với Ôn Nhuận: “Tôi bắt thêm mấy con nữa, cậu nướng cho tôi được không?”
Ôn Nhuận cân nhắc một lúc mới gật đầu: “Nhưng chị phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Ôn Nhuận nghĩ một hồi, ngoắc ngoắc tay gọi cô lại, hai người chụm đầu vào thầm thì một lúc lâu. Chỉ thấy khuôn mặt của Tạ Ngọc Phàn đầy biểu cảm kiểu “Sao cậu lại thế này chứ?” nhìn cậu, sau đó cô cau mày lại có hơi do dự, xoắn xuýt do dự mãi thì cô mới nghiến răng, dậm chân gật đầu, nói: “Thành giao!”
Ôn Nhuận cười híp mắt lại, nói: “Chị muốn ăn thêm mấy con nữa?”
Tạ Ngọc Phàn ra dấu giơ ba ngón tay.
Cá trong suối tuy chất lượng thịt tốt nhưng lại không to, chỉ to cỡ bằng lòng bàn tay của người lớn, một con cùng lắm cũng chỉ đủ để nhét kẽ răng.
Ôn Nhuận lại đi bắt cá, bắt được tám, chín con trở lên, theo như thường sơ chế rồi nướng, cậu để Tạ Ngọc Phàn canh lửa, còn mình thi đi vào trong rừng hái quả dại, trên đường đi cậu phát hiện trên đảo toàn cây ăn quả, cậu hái mấy thứ có thể ăn quay về.
Cậu tìm một miếng lá lớn cuộn nó thành hình trụ, sau đó bỏ hết trái cây đã hái được vào, hái được một nắm lớn thì mới quay về.
Tạ Ngọc Phàn nhìn thấy định vươn tay cầm lấy thì bị Ôn Nhuận đánh “bộp” vào tay: “Phải thử xem ăn được không đã.”
Tạ Ngọc Phàn bây giờ mới hậm hực thu tay lại, tò mò nhìn: “Thử kiểu gì vậy?”
Ôn Nhuận trở mặt cá, lại nhét thêm mấy cành cây vào đống lửa, sau đó bẻ đôi quả màu đỏ, đầu tiên là ngửi một chút, rồi dùng một nửa chà hai cái lên cánh tay, tiếp đến là bảo Tạ Ngọc Phàn cũng vươn tay ra, cũng chà hai lần lên tay cô để nước chảy ra.
“Cậu làm gì thế?” Tạ Ngọc Phàn khó hiểu.
Ôn Nhuận nói: “Đang thử xem có độc hay không. Mùi mà giống hạnh nhân* thì tuyệt đối không thể ăn. Chà nước của quả lên da khoảng nửa tiếng, nếu da không đỏ lên, ngứa hay các triệu chứng khác thì có thể ăn.”
*Mùi hạnh nhân là vì chất kịch độc kali xyanua có mùi hạnh nhân đặc trưng, chỉ một lượng nhỏ từ 0,3 – 0,4 gram có thể khiến người trúng độc mất ý thức từ 10s – 1 phút rồi tử vong. Chỗ này bạn nào hay đọc là conan là hiểu ấy.
Tạ Ngọc Phàn ngạc nhiên hỏi: “Làm sao cậu biết được chuyện này.”
Ôn Nhuận cười tít cả mắt lại: “Không phải lần trước là tôi chơi CS sao? Tôi đi hỏi mấy người lính già đã xuất ngũ thôi.”
Vừa trò chuyện vừa lật mặt cá nướng qua nướng lại, nửa tiếng sau Tạ Ngọc Phàn cầm cá vừa nướng xong lên ăn, Ôn Nhuận dùng hai chiếc lá lớn gói kĩ cá nướng lại, còn đưa cho cameraman một con, toàn bộ quá trình thầy ấy đều chạy theo bọn họ, khách quý không có đồ ăn còn mấy người bọn họ thì không có thời gian ăn.
Cameraman vô cùng cảnh giác nhìn Ôn Nhuận, lắc tay không nhận, thậm chí còn lùi về sau mấy bước cứ như Ôn Nhuận là nước lũ hay mãnh thú vậy. Tạ Ngọc Phàn và cameraman của cô không hiểu vì sao hắn lại làm quá đến vậy. Bởi vì quy mô tự do trong trò chơi rất lớn, cameraman trừ phụ trách quay phim, còn phải âm thầm chỉ dẫn khi khách mời đi lạc, chỉ cần không tiết lộ ra manh mối mấu chốt thì cameraman hoàn toàn có thể hỗ trợ khách mời, nếu như có cười thì sẽ được biên tập sau.
Vì vậy nên nhận một con cá của khách mời cũng không tính là vi phạm quy định làm việc. Huống hồ cameraman cũng rất đói.
Cameraman nói cảm ơn sau đó dùng một tay nhận lấy chậm rãi ăn. Cameraman của Ôn Nhuận bi thảm phát hiện mình bị đồng đội phản bội thì đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu, cuối cùng không chống lại cám dỗ mới vươn tay cầm con cá Ôn Nhuận đặt trước mặt lên…
Ăn xong cá, Ôn Nhuận nhìn nước quả vừa mới chà lên tay không có bất kỳ phản ứng nào cả, thì đi đến suối rửa sạch trái cây, hai người ăn uống no say, đổ đầy bình nước rồi lại bắt bốn cá nhỏ bỏ vào trong nồi sắt sau đó dùng cây mây và dây leo buộc vào chỗ cầm tay của nồi, thuận lợi cho việc mang theo cá lên đường, như thế thì dù đến tối bọn họ không gặp được suối thì cũng còn có cái để ăn.
Chuẩn bị xong xuôi, hai người dập lửa vác đồ đạc một lần nữa lên đường.
Hai người đi rất chậm, nếu không phải sau lưng có hai cameraman thì nhìn cứ như đang đi dạo, cứ thấy trái cây, nấm có thể ăn thì dùng lá cây gói kĩ lại mang theo.
Nhưng bọn họ không biết rằng, đạo diễn rất dễ thương, trắng trẻo, mập mạp kia khi thấy cảnh này thì cười lạnh: “Đợt triều cường đầu tiên sẵn sàng!”
Vì thế khi hai người Ôn Nhuận và Tạ Ngọc Phàn đang thong dong đi thì nghe thấy tiếng nói lạnh như băng phát ra từ trong máy truyền tin: “Triều cường sắp dâng lên đảo, xin mời rời khỏi khu vực triều cường, thủy triều sẽ làm ngập khu vực này trong hai mươi phút tới, nhắc lại thủy triều sẽ làm ngập khu vực này trong hai mươi phút tới. . . ” Trong máy truyền tin phát tiếng “tích tích tích” báo động vang lên không dứt.
Tạ Ngọc Phàn há hốc mồm, nhìn Ôn Nhuận ngẩn ngơ hỏi: “Chúng ta chạy đằng nào giờ?”
Ôn Nhuận nhìn bản đồ, đương nhiên sẽ biết chạy hướng nào nhưng cậu không thể để bại lộ thân phận được bèn giả bộ cực kì hoảng hốt tùy tiện chỉ về một hướng: “Cứ chạy về phía trước đã, nếu không sẽ chết chìm.”
Hai người không dạo chơi nữa mà xốc đồ đạc vác súng ở sau lưng lên chạy về phía trước, chạy một hồi hết chạy nổi thì đi bộ nhanh, thở hổn hển mất một lúc, cuối cùng máy truyền tin cũng không phát ra tiếng chuông báo động điên cuồng kêu “tích tích tích”, Tạ Ngọc Phàn đặt mông ngồi xuống dưới đất, hồi hộp nhìn Ôn Nhuận ôm cá: “Không ném cá đi mất chứ?”
Ôn Nhuận sợ hãi với sự ám ảnh đồ ăn của cô, nhưng cũng cúi đầu nhìn một chút, cũng may là nước trong nồi văng ra không ít nhưng hai con cá chỉ hơi ngửa bụng lên thôi chứ vẫn sống.
Hai người thở hồng hộc ngồi dưới đất nghỉ ngơi trong chốc lát, đang định đứng dậy rời đi thì nghe ở bên kia có tiếng người nói chuyện.
Ôn Nhuận giật thót, vội đặt nồi sắt xuống móc súng ra, núp trong bụi cỏ chỉ ló đầu ra ngoài.
Đang nói chuyện chính là Ông Vũ và Chu Đoạn, hai người bọn họ ở bên kia đi tới cách bọn họ khoảng mười mấy mét.
Hai người đó cũng có bộ dạng thở dốc, chắc cũng nghe được “Thông báo thủy triều” nên mới cuống cuồng chạy tới đây. Ôn Nhuận đối mắt với Tạ Ngọc Phàn, ra dấu đừng có lên tiếng.
Ông Vũ hẳn là kết đồng đội tạm thời với Chu Đoạn, hai người sóng vai đi về phía trước rồi Ông Vũ Nói: “Chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi một lát đi chứ tôi không đi nổi nữa.”
Chu Đoạn gật đầu: “Đi tìm chút gì ăn đi.”
Ông Vũ: “Vậy chúng ta chia nhau đi tìm đi, sau đó hẹn ở chỗ này.”
“Được, tôi đi qua bên kia xem một chút.” Chu Đoạn đứng lên, đang định về phía bên trái thì nghe thấy đằng sau lưng vang lên ba tiếng súng “Bằng bằng bằng”, áo chiến thuật của Chu Đoạn nhanh chóng nhảy từ số ba xuống số không.
Chu Đoạn cúi đầu nhìn màn hình điện tử, khuôn mặt buồn bã không thể ngờ được cô xoay người lại nhìn Ông Vũ.
“Tôi xem cô là đồng đội mà cô lại bắn lén tôi?!”
Ông Vũ nghiêng đầu cười híp mắt lại: “Ơ kìa chiến tranh không ngại dối lừa mà.”
Tướng mạo của cô vốn là trong sáng, ngây thơ, mặc bộ đồ rằn ri vào lại thêm búi tóc trên đầu thì lại càng thêm chính trực, vô hại. Buổi sáng Chu Đoạn gặp cô, lúc ấy cả hai người đều không có manh mối về thuyền tấn công, cũng không có thức ăn nên tạm thời bắt tay giảng hòa, quyết định sẽ kết làm đồng minh còn việc giết người khác để nói sau. Nhưng không ngờ được đợt “triều cường” đầu tiên hai người đã hốt hoảng lao ra khỏi khu vực thủy triều, vừa mới hết báo động thì cô ta đã bắn lén sau lưng!
Chu Đoạn nhìn cô ta như thế thì không tức giận nổi, không còn cách nào khác là ném đạn dư và bánh mì cho cô ta, sau đó được cameraman dẫn đường ra khỏi hòn đảo.
Ông Vũ thu thập đồ xong xuôi thì nhìn chung quanh, giống như là đang xác định phương hướng, cô nhìn một lúc rồi không do dự tiến về phía trước.
Ôn Nhuận nheo mắt lại, cậu đi không chút do dự về con đường đúng dẫn tới thung lũng rừng rậm, hẳn là đã tìm được bản đồ được khắc ở bia đá. Khi Tạ Ngọc Phàn vẫn đang ngẩn người thì Ôn Nhuận lặng lẽ hướng nòng súng nhắm vào Ông Vũ.
Một tiếng súng vang lên, sau lưng Ông Vũ trúng một phát đạn, Ôn Nhuận chưa kịp bóp cò lần nữa thì cô đã nhanh chóng trốn vào bụi cỏ bên cạnh. Ôn Nhuận mất mục tiêu thì không dám tùy tiện nổ súng để lộ bản thân. Chỗ bụi cỏ mà Ông Vũ ẩn nấp phát ra tiếng sột soạt nhưng một lát sau đã yên tĩnh lại chắc là do Ông Vũ không tìm thấy chỗ bọn họ trốn nên chạy trước.
Hai người ở trong bụi cỏ thêm một chút nữa sau khi xác nhận là Ông Vũ đã đi thì mới thở một hơi dài đi ra.
Tạ Ngọc Phàn phủi lá khô xuống, lầm bầm: “Ông Vũ nhìn vô hại như vậy mà lại có thể đi bắn lén được.” Dứt lười cô liếc nhìn Ôn Nhuận, phẫn nộ nói: “Còn cậu cũng thế! Nhìn thì hiền lành nhưng phải “cắt” ra mới biết là đen thui!”
Ôn Nhuận gãi gãi mặt, không phản bác mà chỉ nói: “Không còn sớm nữa chúng ta đi thêm một đoạn nữa rồi tìm chỗ nghỉ chân, tôi sẽ nấu canh cá với nấm cho chị.”
Tạ Ngọc Phàn vừa nghe thấy thế thì lập tức vui vẻ lại: “Trên đường đi hái thêm nhiều quả dại nữa đi, ăn ngon lắm đó nên đừng có coi thường vẻ ngoài xấu xí của nó.”
Hai cameraman ở đằng sau đồng thời nhếch mép, thầm nghĩ đúng là dễ dụ quá đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.