– Nương nương, giờ thiết yến đã qua lâu rồi. Nương nương, người nên tới đó một chút.
– Biết rồi, các ngươi lui hết đi, ta muốn ở một mình.
– Nương nương…
– Không nghe thấy gì sao? Ta nói CÚT HẾT RA NGOÀI…. Đáng ghét………… Ai?……. Là ngươi? Ngươi đến đây làm gì?…. Này… ngươi… người muốn làm gì? Đừng có tới đây… Người đâu… A khụ khụ… thả…ta…ra…khụ khụ khụ………………
Vừa rồi khi tỳ nữ đã lui hết ra ngoài, Lưu phi ngồi một mình trước gương ngán ngẩm. Chợt có bóng người loé lên trong gương. Nàng giật mình quay lại. Là hắn. Nhưng sao hắn lại đến đây? Đôi mắt đó, tấm vải trắng đó… Hắn tiến lại phia nàng như muốn nuốt sống nàng vậy. Sợ hãi, nàng muốn tri hô thế nhưng cổ họng ngay lập tức bị một đạo khăn trắng quấn lấy, xiết chặt lại… Giẫy dụa, giẫy dụa, giẫy dụa….
Nô tỳ thiếp thân của nàng, tiểu Liên chờ bên ngoài thuỷ chung không hay biết. Lúc lâu sau chỉ thấy đèn nến tắt hết, tiếp theo nghe mấy tiếng cạch cạch, như có gì rơi xuống. Nàng bạo gan gõ cửa…
– Nương nương… nương nương… người không sao chứ… nương nương.
Thấy có gì không ổn, tiểu Liên nín thở đẩy cánh cửa. Bên trong tối om.
– Tiểu Năng, ngươi mau đem lửa đốt nến lên đi.
– Vâng.
– Nương nương… nương nương… người ở chỗ nào… nương nương…
Dĩ nhin là không có tiếng trả lời. Tiểu Năng Tử tìm được chỗ cây đèn. Đèn vừa mới thắp sáng thì…
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Lúc này, tại yến hội…
– Hoàng thượng, hoàng thượng, không hay rồi….
– Cố chuyện gì? ( cau mày)
– [email protected]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-nhi-ve-ben-ta-nhe/1617782/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.