“Ta nên làm gì với con đây?”
Câu thoại này Đường Tam Hảo nghe mãi thành quen, bởi vì nó xuất hiện thường xuyên trong mỗi cuốn dâm thư mà Bạch Long công tử cho nàng mượn.
Nhưng mà, câu thoại này có nhất thiết phải dùng ngay lúc này không? Nữ nhâncũng có thể nói câu này với nam nhân sao? Lời này thốt ra từ miệng namnhân thì phù hợp hơn, sao giờ lại tuôn ra từ miệng một nữ nhân, mà đốitượng được người kia nhắc đến chính là kẻ cả đêm qua mây mưa với nàngnữa chứ?
Rút lại biểu cảm phóng túng bất cần, Tề Thiên Sanh bốirối mím chặt môi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt trầm xuốngnhìn về phía nữ nhân đang ngồi nhâm nhi thưởng trà đằng kia.
Đôimắt xám tro tựa như chất chứa muôn vàn lời không nói ra được, ánh nhìntrăm mối lo lắng kia lọt vào mắt Đường Tam Hảo lại thành ra ý khác.
Nàng giật giật ống tay áo của hắn, hắn vẫn không phản ứng, ánh mắt hắn vẫnhướng thẳng về phía nữ nhân vẫn gọi hắn là “Sanh nhi” hết sức âu yếmkia.
Nàng huých khuỷu tay vào hắn, muốn lôi kéo lại sự chú ý củahắn nhưng không ngờ hắn lại gạt tay nàng ra, rồi giữ chặt cổ tay nàng,kéo nàng ra phía sau mình, dùng thân hình cao to chắn trước mặt nàng,hệt như ngại nàng cản trở hắn và nữ nhân kia vậy.
“Ta phải đi đây.” Nàng lầm bầm.
Nào ngờ đổi lại chỉ là tiếng “ừm” hờ hững đầy bất an của hắn.
“Vậy ngươi buông tay đi chứ!” Nàng vung tay ra, mong sớm thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
“Buông gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-du-ky/1829994/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.