Type: Alpha
Có thuốc nào giải được xuân dược không?
Tề Thiên Sanh cũng gào lên với đại phu như thế.
Nhưng đáp án nhận được chính là ánh mắt chứa chan sự hiểu biết của đại phu đang quét nhìn nửa thân dưới của hắn.
“Đó chẳng phải là thuốc giải sao?”
“...”
“Hay là ngài không có?”
“Quỷ tha ma bắt ông đi, ai bảo tiểu gia không có hả? Tiểu gia tất nhiên làcó rồi! Cần bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Không những có mà còn rất ...”
Chữ “khỏe” hắn còn chưa kịp nói thành lời, đại phu đã trợn mắt nhìn với vẻkhông hài lòng, “Vậy thì cởi ra đi”. Đã là nam nhân thì có ai lại hàohứng vỗ tay khi có kẻ khác chạy đến trước mặt mình khoe khoang thứ đókhỏe đến cỡ nào chứ.
“... Ý của ta là, không có thứ thuốc giảinào có lí tính có nhân tính hơn một chút hả?” Thú tính của hắn đối vớinàng đã nồng đậm đến mức ngay cả người qua đường cũng ngửi được, chẳnglẽ muốn giúp hắn được toại nguyện gấp đến thế ư?
“Thứ dưới đũng quần của ngài thật ra chỉ để trang trí thôi đúng không?”
“Ông nói cái gì là đồ trang trí hả?”
“Không phải là đồ trang trí thì là gì? Một đại nam nhân mà lại túng quẫn đếnmức phải dùng tiền để mua thuốc giải xuân dược à? Chậc chậc!”
Chậc lưỡi cái rắm ấy? Có điều luật nào quy định rằng nam nhân đến mua thuốcgiải xuân dược thì mất mặt à? Nam nhân thì cũng được phép tu thân đểthay đổi bản tính cầm thú rác rưởi, giữ tâm trong sạch để nhìn thấy mónmặn đặt trước mặt mà lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-du-ky/1829991/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.