Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, trong thành phố đã rơi một trận tuyết lớn, tuyết đọng cũng chưa tan hết. Tân Tử Trạc nắm chặt áo khoác trên người, đầu co lại chôn ở trong cổ áo dựng lên.
Tối qua cậu ngủ không ngon, ăn xong bữa sáng về đến nhà vẫn chưa tới tám giờ, thế là lại buồn ngủ, ngủ thẳng đến gần mười hai giờ mới cầm sách vở bỏ vào trong cặp sách đi ra ngoài. Đường Nghênh Đông cách khu nhà Tân Tử Trạc chừng mười lăm phút đi bộ, hôm nay bởi vì thời tiết lạnh nên cậu hơi khó chịu, đi bộ nhanh hơn một chút, mười hai giờ năm phút đã đến.
Cuối cùng cũng vào đến cửa, đã có thể cởi áo khoác nặng dày xuống, hảo hảo thở một hơi, Tân Tử Trạc vừa kéo khóa áo khoác xuống, chợt nghe thấy có tiếng gọi cậu từ cuối sô pha bên tay phải truyền đến: “Bên này nè!” Hạo Dật vung vung cánh tay, cánh tay vốn mập tròn giờ bị bó chặt trong lớp áo khoác dày, lại càng tròn hơn.
Tân Tử Trạc hai ba bước đi qua, một bên cởi áo khoác một bên phàn nàn nói: “Hôm nay thật là lạnh.”
“Còn không phải sao! Tớ đi ra ngoài mà mũi sắp đông lạnh luôn rồi!” Hạo Dật lòng còn sợ hãi sờ sờ mũi, đẩy đĩa thức ăn về phía trước, “Lúc nãy tớ gọi món cũng đã gọi giúp cậu luôn rồi, mau ăn đi, ăn xong mau mau cứu tớ đi!” Nói xong rút ra một chồng sách từ trong cặp, toán lí hóa tất cả đều có…
Hạo Dật cũng biết chuyện nhà Tân Tử Trạc năm đó, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong/764346/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.