Vào buổi tối, ngưng hương viện yên tĩnh, mấy tiểu nha hoàn đang vây quanh lò bếp thêu thùa, Tô Hiểu Nguyệt ngồi trên giường ở trong phòng ngâm chân.
Trong chậu gỗ có rất nhiều thảo dược được đặt vào trong, vẫn là năm đó đến Trương gia, Tô Cẩn Sâm điều phối phương thuốc cho nàng.
Thanh Hạnh dùng tay thăm dò nước trong chậu, lại múc một muỗng nước nóng vào, mở miệng nói: "Sao cô nương lại thất thần thế, nước lạnh cũng không nói một tiếng?"
"Có sao?" Lúc này Tô Hiểu Nguyệt mới lấy lại tinh thần, giơ chân lên tránh nước nóng mới đổ vào.
"Có phải cô nương có tâm sự gì không?" Thanh Hạnh là người hầu hạ Tô Hiểu Nguyệt lâu nhất, cũng hiểu rõ tính tình của nàng nhất, từ khi hai chân của nàng không tiện, liền không còn kiêu căng ương ngạnh giống như lúc trước nữa, tính cách cũng vui tươi hơn rất nhiều, nhưng mấy ngày gần đây ngược lại dáng vẻ tâm sự nặng nề.
"Ta thì có tâm sự gì chứ..." Tô Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, tâm sự của nàng, thật đúng là không thể tùy tiện lộ ra cho người khác biết. Giống như ngày hôm qua, Tô Cẩn Sâm nói rõ ngày mai sẽ vào Thái Hòa Điện thi đình, nhất định phải hôn hắn một cái mới coi như không có gì, lỡ mà hắn thi không được, vậy tất cả đều sẽ là trách nhiệm của nàng.
Vì để không trở ngại Tô Cẩn Sâm "Tên đề bảng vàng", Tô Hiểu Nguyệt chỉ có thể hôn hắn.
Gần đây hắn luôn bắt nạt mình như vậy, làm cho Tô Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-van-van-tue/3389296/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.