Thiếu nợ luôn luôn cần phải trả!
Tô Hiểu Nguyệt cam chịu nhắm con mắt lại, định ngậm đắng nuốt cay, hơi thở người kia cũng đã đập vào mặt. Cảm giác ẩm ướt trên cánh môi làm cho nàng kinh sợ mở mắt ra, Tô Cẩn Sâm nhân cơ hội cắn môi nàng.
"A..." Nàng muốn phản kháng nhưng lại không thể, trong lòng vừa ủy khuất vừa ảo não, lại có một loại cảm giác không thể nói rõ được.
Hai tay bị trói ở sau lưng, Tô Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, trên gương mặt. Vốn dĩ đây là người trong lòng mình, tuy là bị ép buộc, nhưng vẫn làm cho máu trong người nàng nóng lên.
Nàng ta thật sự muốn khinh bỉ mình... Tại sao lại bị tấm túi da của Tô Cẩn Sâm này mê hoặc chứ?
Nhưng trên mặt nhưng vẫn là một dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, mày cau lại, bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Tô cẩn sâm rốt cục buông lỏng ra nàng, nhìn đôi mắt nàng tràn đầy xuất sắc, cánh môi kiều diễm, khóe miệng còn mang theo một tia lóng lánh, chỉ vươn tay đè lên cánh môi nàng, cố ý nói: "Ngày đó muội cũng cắn ta như vậy, còn làm cho môi ta sưng lên."
Tô Hiểu Nguyệt thực sự muốn chết tại chỗ, lại cảm thấy thực sự khó chịu, hất cằm nói: "Vậy coi như huynh trưởng đã đòi lại rồi, chúng ta từ đây không ai nợ ai!"
Bỗng nhiên Tô Cẩn Sâm nở nụ cười, lòng bàn tay còn vuốt ve trên gương mặt của nàng, chậm rãi nói: "Vậy phải xem... Muội có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-van-van-tue/3389295/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.