Chương trước
Chương sau
Hắn theo bản năng muốn bước về phía ta, nhưng vẫn chậm hơn ta một bước.

Còn Chiêu Hoa quận chúa vừa nhìn thấy ta liền lộ vẻ cảnh giác, rồi lại cố ý yếu ớt dựa sát vào Giang Tuệ.

Thế là ta cong khóe môi: "Huynh trưởng, muội đến giúp huynh."

Tiếng "huynh trưởng" này mang theo vài phần giận dỗi.

Ta chưa từng gọi Giang Tuệ như vậy.

Bởi vì ta cho rằng sau này ta sẽ thành thân với Giang Tuệ, lại từng thề son sắt, gọi huynh trưởng sẽ loạn mất.

Giang Tuệ bất đắc dĩ, lại không thể cứng rắn với ta.

Lúc này Giang Tuệ cũng sững người.

Nhưng hắn không lên tiếng, chỉ im lặng cụp mắt.

Có lẽ là đang ngầm đồng ý.

Ta thầm nghĩ, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.

4

Vết thương của vị quận chúa này không nghiêm trọng.

Ít nhất là không nguy hiểm đến tính mạng.

Còn câu trả lời hôm đó của Giang Tuệ, có lẽ chỉ là đang ngầm đồng ý.

Khó trách Tô tỷ tỷ nói những người đọc sách cổ hủ thường rất kiệm lời, nhất là trước mặt người mình thích.

Vậy Giang Tuệ trước mặt ta có kiệm lời bao giờ chưa?

Ta nghĩ ngợi.

Rồi thất vọng nhận ra, Giang Tuệ vốn là người thẳng thắn, trước mặt ta lại càng rõ ràng yêu ghét, hồi nhỏ mắng ta cũng không hề nương tay.

Quả nhiên vẫn là vì không thích mà.

Ta thở dài, trút giận lên miếng thịt heo đang chặt.

Cho đến khi giọng nói của Chiêu Hoa quận chúa vang lên: "Nghe nói Tú cô nương là đồ tể nổi danh khắp vùng, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."



Ta ngẩng đầu lên liền thấy Chiêu Hoa quận chúa đang nghịch một con d.a.o găm nhỏ tinh xảo trong tay.

Nàng ta lại cười với ta: "Vừa hay ta ngày thường cũng thích dùng đao kiếm, không bằng hôm nay chúng ta tỷ thí một chút?"

Vừa dứt lời, con d.a.o găm trong tay Chiêu Hoa quận chúa đã phóng thẳng về phía ta.

Cuối cùng găm vào thớt, sát bên tay ta.

Mu bàn tay bị lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào, hơi đau.

Cũng... khá là không quang minh chính đại.

Còn Chiêu Hoa quận chúa thì nhìn ta chằm chằm không chớp mắt, như đang chờ đợi điều gì đó.

Nhưng chưa kịp để ta phản ứng, giọng nói gần như lạnh lùng của Giang Tuệ đã vang lên: "Quận chúa đây là đang làm gì vậy?"

Mắt Chiêu Hoa quận chúa sáng lên, rồi bĩu môi: "Ai bảo chàng đi lấy thuốc lâu như vậy? Ta ở đây buồn chán, cũng chỉ có thể tìm Tú muội muội chơi đùa thôi."

Giọng điệu vừa nũng nịu vừa thân mật.

Vì Chiêu Hoa quận chúa bị thương, Giang Tuệ đã trì hoãn việc về thư viện mấy ngày.

Giang Tuệ cau mày.

Chàng đặt thuốc xuống, bước đến trước mặt ta, hạ giọng: "Bị thương rồi?"

Ta theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng Giang Tuệ đã nhanh tay lẹ mắt túm lấy.

Hắn quay lưng về phía Chiêu Hoa quận chúa, ánh mắt bỗng chốc trở nên u ám.

"Chàng cũng không cần phải lo lắng như vậy, ta tự biết chừng mực." Chiêu Hoa quận chúa hừ nhẹ, hơi ngẩng cằm lên, "Ta chỉ đang đùa giỡn với Tú muội muội thôi."

Giang Tuệ nhìn ta chằm chằm.

Cho đến khi ta chột dạ quay mặt đi, hắn mới cong khóe môi.

Đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, nhanh đến mức ta suýt nữa tưởng mình bị ảo giác.

Vừa định lên tiếng, Giang Tuệ đã buông tay ta ra, xoay người lại, khôi phục dáng vẻ thường ngày.

Giọng điệu bất đắc dĩ: "Tú Tú là muội muội của ta, muội ấy khác với người khác, quận chúa càng không nên trêu chọc muội ấy như vậy."



"Ta biết."

Chiêu Hoa quận chúa cười khẽ, rồi phất tay một cách thờ ơ: "Từ sau khi phụ mẫu chàng qua đời, là Tú muội muội cùng chàng nương tựa lẫn nhau, muội ấy là người có ơn với chàng - những lời này ta đã nghe đến nhàm tai rồi. Chỉ là một trò đùa nho nhỏ, sao chàng phải so đo như vậy?"

"Quận chúa!"

"Được rồi, được rồi!"

Chiêu Hoa quận chúa liếc xéo Giang Tuệ.

Có lẽ thấy sắc mặt hắn thực sự không tốt, nàng ta mới thu lại nụ cười trên mặt.

Rồi lại bước đến bên cạnh ta, rút con d.a.o găm đưa cho ta: "Chuyện này là ta không đúng,Tú muội muội đừng chấp nhặt với ta. Con d.a.o găm này tặng cho muội muội, coi như là ta tạ lễ."

Ta cúi đầu.

Chuôi d.a.o được nạm đá quý tinh xảo, vô cùng quý giá.

Hoàn toàn khác biệt với bộ dạng vừa bẩn vừa hôi của ta lúc này.

Sắc mặt Giang Tuệ dịu đi đôi chút.

Hắn an ủi ta: "Cầm lấy đi."

Thế là chuyện này coi như xong.

Chuôi d.a.o này không biết làm bằng chất liệu gì, cầm vào tay lạnh đến mức khiến tim ta run lên.

Thực ra như vậy mới đúng.

Ta vốn cũng định khuyên Giang Tuệ đừng vì ta mà đối đầu với quận chúa.

Nhưng ta lại chợt nhớ đến chuyện rất lâu về trước, Giang Tuệ vì tài hoa hơn người mà bị một số học trò trong thư viện ghen ghét.

Trong đó có con trai út của huyện lệnh, Trương Lâm.

Lúc Trương Lâm dẫn người đến sỉ nhục Giang Tuệ, là ta xách d.a.o đuổi bọn họ đi.

Lúc đó ta tức giận vô cùng, cuối cùng vẫn là Giang Tuệ hết lời an ủi ta.

Đương nhiên chuyện này cũng khiến cho một thời gian dài sau đó, thịt heo của ta ế ẩm, ta chỉ có thể giấu Giang Tuệ đi tìm người quen giới thiệu vài việc chân tay...

Còn bây giờ, nghĩ đến Giang Tuệ luôn bình tĩnh, thực chất vẫn luôn bao dung Chiêu Hoa quận chúa, ta không khỏi cảm thấy buồn lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.