Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ngày thu chiếu vào đình viện, bọn hạ nhân ngáp một cái quét sạch lá rụng. Một nhóm nha hoàn trong veo như nước bưng khăn, chậu rửa mặt vào phòng.
Tào Nguyên nằm trên giường như bị gì đó làm bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, lúc này hắn mới phát hiện mình đã về tới gian phòng. Hắn xoa đầu đang đau muốn nứt ra, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, sắc mặt có vẻ khó coi. Lúc trước, khi hắn ta đi tìm Cố Trạch Mộ cũng có ý dò xét, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại uống đến mức say mèm, cứ thế mà ngủ đi.
Trên gương mặt đàng hoàng của hắn lộ vẻ âm trầm, lạnh lùng nhìn mấy nha hoàn: “Đêm qua ta trở về thế nào?”
Nha hoàn run lên một cái, mới nói: “Là… Là Cố công tử phái người đưa ngài trở về.”
Tào Nguyên đi xuống giường, mấy nha hoàn vội đi đến hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục. Chờ sau khi xong một loạt động tác thì Tào Nguyên lại khôi phục dáng vẻ ngày thường.
Hắn không ăn điểm tâm mà vội vàng chạy tới khách viện.
Cố Trạch Mộ đang ngồi trước bàn chậm rãi dùng bữa sáng, hắn thấy Tào Nguyên đến đây cũng chỉ khẽ gật đầu, cũng không đảo lộn tiết tấu của mình. Trái lại, Tào Nguyên đứng ở cổng hơi lo lắng.
Đợi đến khi Cố Trạch Mộ ăn cơm, súc miệng xong thì mới nhìn về phía Tào Nguyên: “Có chuyện gì mà sáng sớm Tào công tử đã tới tìm ta thế?”
Tào Nguyên hơi dừng lại, hắn là người biết giữ miệng, tính cách cũng đa nghi. Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-cua-ta-la-tien-de/1024683/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.