“…”
Tôi nhìn anh, người vẫn cố duy trì sự bình tĩnh lúc này. Anh có thể lừa dối chính mình, nhưng làm sao có thể lừa cả tôi? Trông anh rõ ràng là luống cuống, cả người đều phát ruÁnh nhìn của anh bi ai và tuyệt vọng, lại mang theo chút gì đó đáng thương vô cùng.
Anh lúc nào cũng đẹp trai hết, đặc biệt là đôi lông mày luôn khiến cho người đối diện có cảm giác anh là người rất kiên cường, đồng thời cũng bị anh thuyết phục.
Cho nên khuôn mặt anh lúc này mà nói, kì thật sẽ khiến người khác vô cùng thương tiếc.
…Kì thật..bản thân anh vô tội…
Và cũng rất đang thương.
Anh thực mờ mịt, không biết nên làm thế nào, thế nhưng tôi khi đó cũng không biết mình phải làm sao cả.
Anh vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ đó.
“Thế nhưng…Tiểu Diễn, anh hỏi lại em…Vì sao nhiều lần như vậy, dẫu có thể bỏ mặc anh, để cho anh tự sinh tự diệt, em đều không làm thế? Khi anh bị lạnh, em nguyện ý dùng thân thể mình giúp anh sưởi ấm, em chăm sóc, lo lắng cho anh… Em hận mẹ anh, cũng hận anh, thế nhưng tại sao chưa từng đối xử với anh như với mẹ anh?”
Anh cũng không phải mẹ anh, tại sao muốn tôi đối xử với anh như với người phụ nữ đó?
“Theo như em nói, đó chỉ là em vốn lương thiện, được rồi…Vậy hôm nay thì sao? Tại sao bảo vệ anh? Tại sao khi sắp bị đâm một dao lại quay người ôm lấy anh, che chắn cho anh?”
…
“Tiểu Diễn, nếu em thực sự hận một người, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/1834954/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.