“Nếu con đường này…không có đích đến thì tốt rồi.” Đột nhiên anh khẽ lẩm bẩm.
“Nói cái gì hả? Không có đích? Không có đích thì anh định về đâu?”
“Đi đến đâu cũng không quan trọng. Chỉ cần có thể nắm tay em mà đi…cứ đi…cho dù con đường có hoàn toàn tối mịt, cho dù vĩnh viễn không thấy đoạn cuối, cũng…không lo…”
Tôi lại muốn nổi giận, mưa lại lớn hơn nữa, thậm chí chạm vào da có cảm giác đau rát, mà lúc này anh đứng bên cạnh tôi, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại.
“Làm sao, bụng lại đau?”
“Một chút.”
“Có sao không? Cần quay lại bệnh viện không?”
“Không sao.” Anh lắc đầu. “Không phải rất đau, đau như thói quen thôi. Không sao.”
“Thật chứ?” Tôi đỡ lấy anh, trong đêm tối nhìn cũng không rõ sắc mặt anh.
Nhưng tôi biết, anh có thể chịu đựng được. Tình trạng của anh anh chẳng mấy khi để lộ ra cho người khác biết, ngay cả khi tôi bỏ mặc, có khi anh cũng cứ thế té xỉu chứ không thèm cầu tôi.
“Này, anh đi chậm quá, em cõng anh, chúng ta nhanh về nhà đi.”
Nói xong tôi ngồi thấp xuống. Anh chần chừ một lát, sau đó ngoan ngoãn leo lên lưng tôi.
Anh lại nhẹ đi? Hay là tôi khỏe lên vậy?
Mưa to quá khiến cho quần áo cũng nặng sũng nước, thế nhưng người ở trên lưng tôi dường như không có một chút sức nặng nào hết.
“Tiểu Diễn, cảm ơn em.” Một lasau anh lên tiếng. “Tiểu Diễn, em…em rất tốt với anh…”
“Đừng nói nữa!” Nghe anh bảo mình tốt, tôi lại phản ửng như mọi khi.
“Tiểu Diễn…”
“Anh nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-de-nien-ha/1834952/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.