Ngô Cương đưa cổ tay ra, một tay chàng dùng mũi kimkiếm của Tống Duy Bình chích vào uyển mạch. Máu tươi chảy ra như suối.Chàng cạy miệng Lã Thục Viên cho máu chảy vào.
Tống Duy Bình chau mày, người gã run lên. Sau một lúc Ngô Cương sắc mặt lợt lạt. Lã ThụcViên vẫn không động tĩnh. Tống Duy Bình không nói gì điểm huyệt chỉhuyết cho Ngô Cương. Ngô Cương run lên hỏi:
- Thế là nghĩa làm sao?
Tống Duy Bình lạnh lùng hỏi lại:
- Hiền đệ muốn cho ra hết máu để chết hay sao?
Ngô Cương thản nhiên đáp:
- Vì việc cứu nàng, tiểu đệ có phải chết cũng cam lòng.
Tống Duy Bình hỏi:
- Nếu không cứu được y thì sao?
Ngô Cương đáp:
- Tiểu đệ chỉ hết sức mà làm.
Tống Duy Bình ngắt lời:
- Hiền đệ đã hết sức rồi. Nếu quả có hiệu nghiệm thì bấy nhiêu là đủ. Bằng vô hiệu hiền đệ có hy sinh cũng vô ích.
Ngô Cương thừ người ra, cúi đầu xuống, vẻ mặt đăm chiêu. Lã Thục Viên nằm ở trong lòng không nhúc nhích, ruột gan chàng tưởng chừng đứt từng khúc,đành là đắm ngọc chìm hương vô phương cứu vãn. Hai hàng lệ nhỏ xuống mặt Lã Thục Viên.
Mảnh trăng đã xế về Tây, chiều xuống càng trông càng thê thảm.
Màu hồng trên mặt Lã Thục Viên đã giảm bớt, ngực nàng phập phồng, hơi thở thoi thóp.
Ngô Cương thấy vậy mừng quá reo lên:
- Có cơ cứu vãn được!
Tống Duy Bình định thần nhìn lại cũng vui mừng nói:
- Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-y-ky-thu/1863037/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.