Tống Duy Bình hỏi lại:
- Có phải hiền đệ bảo Lã cô nương bị hắn bắt đưa đi không?
Ngô Cương đáp:
- Đúng thế!
Tống Duy Bình nói:
- Nhưng lúc này y lại ngoan ngoãn đi theo hắn …
Ngô Cương nói:
- Công lực y bị phế bỏ, không tự chủ được.
Tống Duy Bình nói:
- Không đúng. Y hành động mau lẹ dường như chưa mất hết công lực.
Ngô Cương nhìn kỹ lại nhận thấy lời nói của bái huynh quả đã không sai. LãThục Viên đi theo sau Địa Linh, hành động rất lanh lợi.
Chàng đáp:
- Cái đó cũng chẳng có chi là lạ. Nàng nguyên là một phần tử của Võminh. Sở dĩ Địa Linh bắt giữ nàng là vì mục đích đối phó với tiểu đệ. Dĩ nhiên hắn đối với nàng không có ác ý.
Lúc này hai bóng người đã lên tới lưng chừng sườn núi.
Ngô Cương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Đại ca! Lát nữa đại ca đừng ra mặt vội, phải chờ cơ hội mà hành động và đề phòng Địa Linh lại giở trò cũ.
Tống Duy Bình đáp:
- Được rồi!
Hai người nín thở chờ đợi.
Chỉ trong nháy mắt Địa Linh và Lã Thục Viên đã lên đến đỉnh núi, Địa Linh cười ha hả nói:
- Bọn chúng đã đi xa rồi.
Lã Thục Viên buồn rầu đáp:
- Liệu đối phương có truy tung đến Thất Linh tiên cảnh không?
Địa Linh đáp:
- Hẳn chứ! Đó là mồ chôn họ …
Ngô Cương không nhịn được nhoai người đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-y-ky-thu/1863036/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.