Ngô Cương lẩm bẩm nhắc lại sáu chữ: Mỹ nhân ngư Từ Tiểu Hương.
Tiếng gà xao xác, xem chừng trời sắp sáng rồi.
Thiết Tâm thái tuế vỗ đầu Ngô Cương nói:
- Tiểu Cương! Ngươi nhân lúc trời chưa sáng này đi lẹ lên. Ta mong ngươi sẽ gặp cơ duyên kỳ ngộ phi thường.
Ngô Cương ra chiều quyến luyến nói:
- Đại thúc! Tạ ơn đại thúc hết lòng chiếu cố. Xin đại thúc thận trọng.
Trên đường đi về phía Nam, một chàng thiếu niên gầy ốm ăn mặc ra kiểu quêmùa, trên vai đeo một bọc nhỏ, thất thểu đi một mình. Tuy mắt chàng xanh như tàu lá vẫn không dấu hết được vẻ tuấn tú hiên ngang.
Chàng chính là con nhạn lẻ phiêu bạt giang hồ tên gọi Ngô Cương.
Dọc đường chàng gặp khá nhiều võ sĩ chuyên môn tra hỏi bọn ăn xin nhưngchẳng một ai chú ý đến chàng, vì chàng đã cải trang khác hẳn một têntiểu hóa tử khi chàng còn ở phủ Khai Phong.
Tiền đồ mờ mịt, Ngô Cương chẳng biết đi đâu về đâu.
Tối đến toà phá miếu, hoặc dưới mái hiên nhà người ta là chỗ yên thân củachàng. Bụng đói mà chàng mua ít cơm hầm rau xanh mà ăn. Chàng từng phiêu bạt đã lâu, nên cách sinh hoạt này chàng cũng chẳng lấy chi làm khổ sở. Cái mà chàng lấy làm đau khổ là không hiểu đến bao giờ mới hết bướcđường phiêu bạt. Chàng biết rõ chỉ những mối cừu hận hành hạ cũng đủkhiến người chàng hao mòn chết đi được.
Từ khi chàng gặp điều bất hạnh, mười năm trời không bao giờ chàng có một nụ cười vui vẻ, chàngkhông biết đến hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-y-ky-thu/113379/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.