Bộ dạng của Vô Liên Triệt hôm nay vẫn cùng một tháng trước Huyết Minh nhìn thấy không khác nhau lắm. Chỉ là thần sắc âm trầm lại càng thêm sâu đậm, trong mắt cũng bình tĩnh như thủy đàm.
Nhìn thấy kẻ này, Âu Dương Thụy đang ngồi bên cạnh Huyết Minh cũng không khỏi khẽ huých hắn. Nghiến răng cảm khái :"Kẻ này thật sự là một cái xương cốt cứng rắn a. Lần trước chỉ đánh hắn vài mươi trượng, quả thật là quá tiện nghi cho hắn. Đúng rồi, Huyết Minh, ta nghe nói, ngươi giống như đem Ngọc Thủ Hoa đưa cho hắn đi?"
"Ân, ta cảm thấy hắn rất trọng tình nghĩa, cũng rất đáng thương, cho nên liền tặng cho hắn." Huyết Minh mang theo sắc thái cảm thông nói. Chân thành đến mức bản thân hắn suýt chút đều bị lừa gạt.
Mà thật vậy, nghe xong lời giải thích của hắn, Âu Dương Thụy ngay cả một tia hoài nghi cũng không có. Chỉ có vô tận vô ngữ đối với quả tâm thánh mẫu kia của hắn. Nhưng rất mau, Âu Dương Thụy đã nhắc nhở :"Huyết Minh, ngươi đừng nghĩ kẻ nào trên thế gian này cũng đều hiền lành như ngươi a. Cái tên Vô Liên Triệt này ta đã xem qua, hắn cũng không phải là đèn cạn dầu đâu."
"Vả lại, các ngươi vốn định liền đã không phải là cùng một tầng lớp rồi. Tiếp xúc với bọn họ, chỉ khiến thân phận của ngươi bị kéo thấp mà thôi."
Âu Dương Thụy nói đến vô cùng chân thành, không có nửa phần mao bệnh. Thế nhưng, khi nhìn thấy bộ dạng không để tâm tới của Huyết Minh, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952529/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.