Chương trước
Chương sau
Lúc này, Mạn Tâm liền đánh vỡ im lặng. Lời 'vô ý' mà nàng nói ra, lại thành công bị người khác để tâm tới :"Ba tháng...kia không phải là khoảng thời gian Sư thúc cùng Thương sư đệ đi U Ám Sâm Lâm hay sao a?"

Mạn Tâm nhắc tới, cũng khiến đám người phản ứng ra quả thật là có chuyện như vậy. Rất mau, một đám người liền mang theo ẩn ý liếc nhìn Ân Như Tuyết và Thương Nguyệt, cảm thấy giữa hai người có một chút mùi vị của gian tình.

Bởi vì dù sao Thương Nguyệt cũng đối Ân Như Tuyết sinh lòng ái mộ đã lâu. Lửa cháy gần rơm lâu ngày cũng bén, có lẽ lần đi U Ám Sâm Lâm đó, Thương Nguyệt đã không kìm được lòng, thừa cơ mà vào, cùng Ân Như Tuyết có da thịt thân cận cũng không chừng.

Ở một bên, khi nghe lời Mạn Tâm nói, Thương Nguyệt cũng chợt nhớ tới biểu hiện kỳ lạ của Ân Như Tuyết lúc ở U Ám Sâm Lâm. Bây giờ nghĩ lại, hắn mới có thể xác nhận, lúc đó nàng nhất định đã cùng dã nam nhân kia có một chân. Cho nên mới khắp nơi tìm kiếm hắn ta.

Thế nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh bắt đầu tập trung về phía bản thân, Thương Nguyệt không khỏi giật mình. Sau đó chợt nghĩ đến một cái khả năng. Chẳng lẽ bọn họ đang cho rằng, cái thai trong bụng Sư thúc là của hắn?

Không biết trong lòng Thương Nguyệt đã chạy qua một ngàn con thảo nê mã. Liễu Chính trước hết liền đã cười lớn, chắp tay chúc mừng hắn, cũng mở miệng trêu chọc.

"Chúc mừng Thương sư đệ, ngươi đúng là giấu thật sâu a. Bụng của Sư thúc đều đã lớn như vậy rồi, xem ra rượu mừng của hai người là không thể nào chậm trễ được nữa. Nếu không, Sư huynh liền tự mình làm chủ, xem thử ngày lành tháng tốt làm đại điển kết thành đạo lữ cho ngươi và Sư thúc đi a?"

"Đúng vậy, Thương sư đệ, chuyện này quả thật là không nên chậm trễ."

"............"

"Ta...ta..." Nhìn thấy mọi người mỗi người một câu, căn bản là không nghe hắn giải thích, Thương Nguyệt trong lòng liền rỉ máu. Đáng chết a, hắn căn bản là tay nhỏ của nàng đều chưa từng chạm đến thì làm sao lại có con được chứ, mẹ nó.

Đám người náo động, sắc mặt Ân Như Tuyết lại càng đông lạnh lợi hại hơn. Ngay khi bọn họ sắp nói thêm gì nữa, nàng đã tiến về trước một bước, lạnh lùng quát một tiếng :"Tất cả câm miệng. Hắn không phải cha của đứa nhỏ."

"Sư thúc...Hả?" Kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Ân Như Tuyết, Liễu Chính liền kinh ngạc nhìn nàng. Chẳng lẽ Sư thúc là bởi vì không muốn cùng Thương sư đệ kết làm đạo lữ cho nên mới nói như vậy hay sao? Nhưng mà, nhìn biểu tình của nàng, cũng không giống như đang nói láo. Vả lại, gương mặt cay đắng của Thương Nguyệt, giống như cũng không quá thích hợp.

Vì vậy, Liễu Chính không khỏi hạ xuống nụ cười của mình. Sắc mặt nghiêm nghị nhìn Ân Như Tuyết, sau đó, mới hỏi ra vấn đề quan trọng nhất bây giờ :"Nếu Thương sư đệ không phải phụ thân của hài tử. Vậy phụ thân hài tử là ai?"

Ánh mắt đám người đồng loạt rơi vào trên người Ân Như Tuyết, ngay cả Thương Nguyệt cũng vậy. Bọn họ muốn biết rõ, rốt cuộc cha của đứa bé là thần thánh phương nào, mới có thể thu phục được một cái băng sơn mỹ nhân như Ân Như Tuyết.

"Các ngươi không cần thiết biết." Nhưng làm bọn họ thất vọng rồi, Ân Như Tuyết cũng không có cho ra đáp án mà bọn họ mong muốn. Ở góc khuất bọn họ không chú ý tới, ánh mắt lạnh lùng của nàng lại khẽ nhu hòa liếc nhìn Huyết Minh, mang theo tình ý.

Ân Như Tuyết nói vậy, không khỏi khiến đám người cảm thấy lúng túng. Nhất là Liễu Chính, thân làm Tông chủ, ông cũng có phần không biết làm sao ứng đối với tình cảnh này. Vì vậy, chỉ có thể ho khan, khuyên nhủ :"Sư thúc, hài tử nếu không có phụ thân, sẽ khiến danh dự của ngài bị tổn hại a. Hơn nữa, về sau 'hắn' rất có thể sẽ bị người khinh thường. Nếu không,..."

Bổn ý của Liễu Chính là muốn Ân Như Tuyết và Thương Nguyệt kết làm đạo lữ. Nhưng nếu đứa bé đã không phải là con của Thương Nguyệt, thì xem ra cũng chỉ có thể để Ân Như Tuyết bỏ cái dã chủng này đi. Bởi vì việc này sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Vạn Kiếm tông.

Thế nhưng, Liễu Chính vẫn là không dám đem lời này nói ra miệng. Bởi vì nếu Ân Như Tuyết tâm ý đã quyết, thì ông cũng không có cách bắt nàng thế nào cả. Cho nên, chỉ có thể mong sao Ân Như Tuyết lấy đại cục làm trọng, ghét bỏ đứa bé này.

Ân Như Tuyết bất động thanh sắc nhìn Liễu Chính, phảng phất như đã xem thấu tất cả suy nghĩ của ông. Nàng cũng không nổi giận, chỉ là thần sắc có hơi lạnh, nói :"Ngươi cảm thấy Ân Như Tuyết ta rất xem trọng thứ gọi là thanh danh hay sao? Hài tử của ta, ta sẽ tự mình nuôi dưỡng."

Nếu nàng thật sự quan tâm danh dự, thì cũng đã không tiếng xấu đồn khắp Thương Lang. Khiến cho không có người dám thẳng thừng cầu thú nàng rồi.

( thú = cưới )

Nhìn thấy Ân Như Tuyết xoay lưng, giống như muốn rời đi, Thương Nguyệt liền cắn răng, trong mắt hiện ra vẻ kiên định, hô to :"Sư thúc, ta có thể vì ngươi, trở thành phụ thân của hài tử."

Nghe thấy giọng nói của Thương Nguyệt, bước chân của Ân Như Tuyết liền dừng lại. Ngay cả những người khác cũng không khỏi kinh ngạc nhìn qua hắn. Cảm khái hắn quả thật là quá mức si tình a.

**Nhóc : Aaa, chẳng lẽ sư tôn lại bị cái tên ất ơ này làm cho mềm lòng hay sao a?

--Huyết Minh : Ha hả, không có khả năng.

--Nhóc : Hừ, đợi khi góc tường của ngươi bị người đào mất rồi, để ta xem xem ngươi sẽ cùng ai khóc.

--Ân Như Tuyết : /rút kiếm/ Chia rẽ ta và Tiểu đồ nhi, giết.

--Nhóc : Đừng mà! Tha cho ta đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.