Chương trước
Chương sau
"Sư tôn, người làm sao vậy?" Huyết Minh nhíu mày, vội vàng ngồi bật dậy đỡ lấy Ân Như Tuyết. Mặt mũi tràn đầy cả kinh, cũng không phải là giả bộ.

Cùng lúc đó, Liễu Chính và chư vị cung chủ cũng lập tức nhìn về phía này. Thương Nguyệt kém chút liền chạy đến đỡ lấy Ân Như Tuyết rồi, nhưng bởi vì bị Huyết Minh cướp trước, cho nên chỉ có thể dùng đôi mắt lo lắng nhìn nàng.

Lấy thân phận Tông chủ, Liễu Chính trước hết hỏi thăm :"Sư thúc, ngươi có sao không?"

"Không sao...ọe..." Ân Như Tuyết phất tay ra hiệu, nhưng rất mau lại tiếp tục che miệng nôn khan. Sắc mặt đều có chút trắng bệch lên, đôi mắt lại càng đỏ.

Thấy bộ dạng này của Ân Như Tuyết, Ôn Tri Tín liền nhíu mày, rời khỏi chỗ ngồi đi về phía nàng. Cũng không đợi nàng từ chối, bàn tay đã bắt lấy cổ tay của nàng, ôn hòa nói :"Sư thúc, để ta giúp ngươi bắt mạch."

Vốn dĩ còn muốn phản đối, nhưng nghĩ đến những người khác đang lo lắng cho nàng, Ân Như Tuyết liền bình tĩnh trở lại, để mặc Ôn Tri Tín bắt mạch. Dù sao trong người nàng cũng thật sự có chút khó chịu, nên được rồi, cứ để hắn xem đi.

Ôn Tri Tín đặt tay lên mạch đập của nàng, mi tâm theo bản năng nhíu lại, đầu óc cũng tập trung cao độ. Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, sắc mặt Ôn Tri Tín lại chuyển đổi từng chút một. Trên mặt toàn là vẻ kinh hãi :"Cái...cái này..."

Phảng phất như không thể tin tưởng được chẩn đoán của mình. Ôn Tri Tín lại bắt đầu bắt mạch một lần nữa cho Ân Như Tuyết. Mỗi một lần thử lại, trán của hắn đều đổ mồ hôi. Rất mau, trên mặt hắn đã phủ đầy từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

"Ôn sư đệ, rốt cuộc là có chuyện gì? Sư thúc bị làm sao?" Nhìn thấy biểu lộ như gặp quỷ của Ôn Tri Tín, Liễu Chính liền có chút nôn nóng hỏi. Chẳng lẽ Sư thúc đã trúng phải độc dược hay mắc bệnh khó trị gì đó rồi, nên Nhị sư đệ mới biểu hiện ra bất an như vậy?

"Sư...sư huynh..."

So với những người khác, tâm cảnh không mấy kiên cố như Mạn Tâm lại càng nóng nảy hơn nhiều. Thấy Ôn Tri Tín lắp bắp không nói thành lời, nàng liền mắng :"Ngươi cái vương bát đản, mau nói đi a, đừng làm mọi người sợ hãi..."

Bị Mạn Tâm mắng, Ôn Tri Tín hiếm khi lại không cãi lại. Hắn chỉ là len lén liếc mắt nhìn Ân Như Tuyết, cũng vừa vặn bị nàng bắt quả tang. Nàng bỗng dưng lại nhìn hắn thật sâu, đạm mạc phun ra một chữ :"Nói."

Mặc dù chỉ là một chữ rất nhẹ, nhưng lại khiến Ôn Tri Tín có cảm giác như bản thân sắp không thở nổi. Hắn không khỏi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Phát hiện mấy chục đạo ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm về phía mình. Không nhịn được, Ôn Tri Tín liền nói to :"Sư...Sư thúc có thai!"

Oanh.

Phảng phất như ngũ lôi oanh đỉnh, đám người liền tập thể cả kinh tại chỗ. Ân Như Tuyết sửng sờ ra đó, trên mặt có chút kinh nghi, ngạc nhiên, cùng một tia kinh hỷ lướt qua.

Ngay cả Huyết Minh cũng là như vậy, trực tiếp trợn tròn mắt, không cố ý thu liễm thần thái tự nhiên của mình. Quả nhiên đúng như dự cảm của hắn, Ân Như Tuyết thật sự mang thai a!

Có phải hay không hắn sắp phải lộ tẩy rồi? Đến lúc đó, hắn cần phải làm gì đây? Bỏ trốn? Học trà xanh biểu giả vờ đáng thương, để Ân Như Tuyết bảo hộ? Hay là trực tiếp không chịu thừa nhận?...

Trong tức khắc, Huyết Minh liền nghĩ ra rất nhiều đối sách, thậm chí còn diễn dịch ra độ khả thi của chúng. Hắn cũng nhanh nhạy phát hiện ra được, đám người sau khi tỉnh hồn, rất mau liền tập trung ánh mắt về phía hắn. Trong đó có chút bất thiện...

Người khác không nghi ngờ hắn cũng không được. Ai bảo Thính Trúc phong lớn như vậy, cũng chỉ có hai người là hắn với nàng ở đó mà thôi. Chẳng lẽ Ân Như Tuyết lại có thể coi trọng đạo đồng giữ cửa không thành? Mà cho dù có thật là vậy đi nữa, thì Huyết Minh hắn cũng sẽ là người bị tình nghi hàng đầu!

Phát giác ra ánh mắt của mọi người, Ôn Tri Tín biết rõ bọn họ đang nghĩ gì. Vì vậy, trong lòng hắn liền không khỏi lộp bộp, vội vàng đứng ra giải thích :"Không phải như mọi người nghĩ đâu a. Sư thúc mang thai cũng đã ba tháng rồi."

Nghe thấy lời giải thích của Ôn Tri Tín, đám người mới bắt đầu dời đi ánh mắt khỏi người Huyết Minh. Nếu Ân Như Tuyết đã mang thai được ba tháng, thì nhất định không phải là do Huyết Minh gây ra. Bởi vì hắn vừa mới bái nhập Vạn Kiếm tông chưa đến hai tháng, thì làm sao lại có thể 'gây án' được kia chứ.

Mà nghe Ôn Tri Tín giải thích, Huyết Minh và Ân Như Tuyết đều không khỏi thả lỏng người. Nhất là Ân Như Tuyết, vừa mới nàng còn đang lo lắng, nếu để Tiểu đồ nhi biết được từ đầu đến cuối bản thân đều là đang lừa dối hắn, đối hắn ôm mưu đồ xấu, thì không biết hắn sẽ đau lòng đến mức nào.

Hơn nữa, nàng không muốn hắn bị người người chỉ trích, sỉ nhục. Không muốn hắn chịu dù chỉ là nửa điểm tổn thương.

Nếu hỏi trong số những người ở đây, ai là người vẫn luôn trong trạng thái ngốc bức nhất, thì đó chính là Thương Nguyệt. Hắn vẫn còn chưa đi ra được từ trong sự thật Ân Như Tuyết mang thai.

Ai nói cho hắn biết đi, vì sao nữ thần cao cao tại thượng, thánh khiết quang minh trong lòng hắn lại bị vấy bẩn, hơn nữa còn có thai với nam nhân kia từ lâu rồi a?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.