Chương trước
Chương sau
Trong lúc đó, Ân Như Tuyết đã ngồi trước thềm đá Tựu Đan phong. Đối diện là Ôn Tri Tín với gương mặt suy tư nhăn nhó. Qua mấy khắc thời gian, Ôn Tri Tín mới vỗ chán một cái, kích động nói:"Ta nhớ ra rồi, ở chỗ của ta quả thật là có một vật liên quan đến việc áp chế huyết thệ! Sư thúc cứ ngồi đây một lát, ta lập tức đi vào tìm ngay!"

Vừa nói, Ôn Tri Tín đã trực tiếp đứng dậy đi vào trong dược phòng. Cũng không còn điệu bộ cà lơ phất phơ như thường ngày nữa. Bởi vì ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy đe doạ kia của Ân Như Tuyết, khiến cho hắn dù có mười lá gan cũng không dám qua loa.

Ôn Tri Tín đi tìm kiếm rồi, Ân Như Tuyết vẫn giống như một bức tượng bạch ngọc yên vị tại chỗ, không chút xê dịch. Mặc dù phối hợp với linh khí lượn lờ trên dược viên trông đẹp như tiên cảnh. Nhưng cũng khiến người không dám đến gần.

"Sư thúc, tìm đến!!!" Một nén hương sau, tiếng nói sang sảng của Ôn Tri Tín mới từ trong phòng vang ra. Kế tiếp, thân ảnh của hắn liền chạy vọt tới, trong tay cầm một lọ đan dược.

Vui mừng đặt lọ ngọc đến trên bàn, ngay khi Ôn Tri Tín muốn bát quái một chút nàng muốn thứ này để làm gì. Thì đúng lúc đó, Ân Như Tuyết đã nâng lên ánh mắt, không chút cảm tình nhìn chằm chằm Ôn Tri Tín. Khiến hắn cảm thấy cả người lạnh toát, không nhịn được đánh cái ách xì. Không dám hỏi gì nữa, ngoan ngoãn trình bày.

"Sư thúc, trong đây có một viên đan dược, có thể ức chế được huyết thệ của Ma tộc trong vòng ba năm, khiến huyết thệ không tái phát. Thứ này ta lấy được từ trong tàng bảo khố ở Phân đà Ma cung bị san bằng vào bốn năm trước."

"Về việc trị khỏi mắt tật của Tiểu sư đệ... Ta hiện tại cũng đã có cách, nhưng không biết có thể thành công hay không, có lẽ phải đợi nghiên cứu thêm một khoảng thời gian nữa..." Nói đến đây, Ôn Tri Tín liền không khỏi do dự. Khi Ân Như Tuyết nói ra mục đích đến, Ôn Tri Tín cũng là có phần kinh ngạc. Không ngờ tới Sư thúc sẽ coi trọng tân đệ tử đến như vậy.

Tiếp nhận đan dược cất vào trong tay áo, Ân Như Tuyết liền trầm mặt. Nghĩ tới vẻ mặt buồn bã chết lặng của Tiểu đồ nhi khi nhắc đến đôi mắt của mình. Ân Như Tuyết không khỏi tâm đau. Một lúc lâu sau, mới hít sâu một hơi, hỏi hắn:"Mấy thành?"

"Hả?"

"Ta hỏi ngươi, nắm chắc mấy thành?"

"Cái này...có lẽ là chưa đến 5 thành đi..." Vấn đề này, Ôn Tri Tín cũng không dám đoán mò. Vốn hắn muốn nói là chỉ có 3 phần thành công. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt không tốt đẹp lắm của Ân Như Tuyết, hắn mới vội vã đổi lại lời nói.

Kỳ thật, Ôn Tri Tín rất yêu thích Tiểu sư đệ hiểu chuyện, hòa nhã này. Vì thế, hắn cũng đã từng quan sát thử, biết rõ mắt Huyết Minh là bị mù bẩm sinh, đồng tử đã sớm hoàn toàn mất đi ánh sáng trong thời gian dài. Cũng bởi vì tình trạng tồi tệ hơn cả dự đoán như vậy, nên cách chữa trị mới trở nên khó khăn.

"Muốn trị khỏi cho Tiểu sư đệ thì chỉ có hai cách, 1 là thay một đôi mắt khác cho hắn. Còn 2, là sử dụng linh đan diệu dược đả thông huyệt vị, kích thích thị giác. Nhưng cả hai cách đều cần phải tốn kém đại lượng tài nguyên..."

"Không sao. Phải trị tốt cho hắn..." Đứng dậy, Ân Như Tuyết liền không chút chần chờ, chém đinh chặt sắt nói. Ngay khi sắp quay lưng rời đi, lại lãnh đạm bồi thêm ba chữ:"...Bằng mọi giá."

- ---------------------------

Từ Tựu Đan phong đi ra, Ân Như Tuyết vội vàng bay về Thính Trúc phong. Không để ý đến Kính Đình đang đứng gác ở cửa, đã bước nhanh về phía trúc xá.

Vừa đi vào, Ân Như Tuyết đã nhìn thấy bóng dáng thon gầy của Huyết Minh nằm tựa ở trên giường nhỏ. Trong tay cầm một quyển sách, đang dùng linh lực cảm nhận, mô phỏng ra hình dạng của thứ được ghi ở bên trên.

Cố tình thả nhẹ bước chân, Ân Như Tuyết liền chậm rãi đi đến sau lưng Huyết Minh trong vô thanh vô tức. Mà thiếu niên vẫn rất vô tư "xem" sách, tuấn nhan non nớt đôi khi hiện ra vẻ trầm tư, khi thì lại tràn đầy khó hiểu.

Ân Như Tuyết cứ vậy nhìn Huyết Minh đến xuất thần. Đợi khi nàng giật mình bừng tỉnh, thì Huyết Minh đã khép sách lại đặt xuống giường. Bìa sách mới tinh giống như một quyển kinh thư, phía trên có ghi mấy từ "Dạ tịch liên khuê ký."

"Đọc sách?" Bị cắt đứt nhìn trộm, Ân Như Tuyết vẫn bình tĩnh, vờ như vừa mới tiến vào. Trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Tiểu đồ nhi cũng ưa thích mấy loại bút ký nhân gian như thế này.

Bên tai vang lên giọng nói của Ân Như Tuyết, Huyết Minh giật mình ngẩng đầu. Sau đó cười nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:"Sư tôn vừa mới trở về a! Đồ nhi là đang đọc thoại bản, nhưng bởi vì ngu muội nên vẫn còn vài chỗ không hiểu, vừa muốn đi thỉnh giáo sư tôn..."

"Ta giải thích cho ngươi." Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội thân cận với Tiểu đồ nhi, Ân Như Tuyết liền không chút do dự đáp ứng. Dù sao đã là sư đồ, hắn có chỗ nào không hiểu, để nàng chỉ dạy cũng là điều đương nhiên. Nếu ngay cả việc này nàng cũng không chịu giúp, thì chính bản thân nàng cũng thấy thẹn với cái danh Sư tôn này.

**Kịch - trường:

- -Ân Như Tuyết: Không biết vì sao, ta bỗng dưng códự cảm không lành...

- -Huyết Minh: Sư tôn... /ngây thơ/ /chớp chớp mắt/

- -Ân Như Tuyết:............... /mắt trái giật liên tục/

- -Ân Như Tuyết: Lại tới, lại tới, chính là cảm giác này!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.