Gian phòng này là nằm ở cúi dãy hành lang, nơi hẻo lánh nhất Bắc viện. Bố trí trong phòng vô cùng đơn giản, bàn ghế được mài dũa thô sơ, tạm bợ. Cửa sổ trong phòng đã sớm bị mành cửa che khuất. Căn phòng cũng chìm trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt đến đáng thương.
Trên giường gỗ lúc này đang ngồi một thiếu niên với gương mặt tái nhợt. Trên người hắn mặc trung y, vải dệt sau lưng có vết máu thấm ướt. Xung quanh hắn bây giờ đã bị tinh quang bao phủ. Nếu có kẻ khác ở đây, nhất định sẽ phát hiện ra được, đây là một loại Tụ linh trận cải biến!
"Cạch cạch"
Nghe thấy tiếng bước chân từ trong sân truyền tới, Tụ linh trận quanh người thiếu niên liền lập tức phai mờ, không còn nhìn ra dị dạng gì nữa. Cùng lúc đó, cửa phòng cũng bị đẩy mở, phát ra tiếng kẽo kẹt yếu ớt.
"Huynh trưởng."
Hô một tiếng, Vô Thừa Ngạo liền cẩn thận từng li từng tí đi vào, trên tay bưng lấy một cái chén, bên trong đựng lấy một loại chất lỏng sền sệt như dương chi bạch ngọc. Mắt thấy Vô Liên Triệt sắc mặt không mấy khả quan ngồi ở trên giường, y liền cau mày:"Huynh trưởng, ngươi vẫn còn đang bị thương a. Sao đột nhiên lại ngồi dậy rồi? Lỡ như làm vỡ vết thương thì phải làm sao đây?"
Vô Liên Triệt mở mắt nhìn ra cửa, làn da đã trở nên hồng hào hơn lúc đầu một chút. Đôi mắt của hắn vô cùng đen, thoạt nhìn thâm trầm vô cùng. Khiến người khác chỉ cần đứng đối mặt với hắn liền sẽ có cảm giác đè nén, sợ hãi.
"Ta không sao." Nhìn thấy là Vô Thừa Ngạo, sự sắc bén trong ánh mắt của hắn mới vơi đi. Nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ mệt mỏi, hơi di chuyển người, giống như muốn tựa đầu vào trên tủ đầu giường.
Đặt xuống chén thuốc, Vô Thừa Ngạo vội vàng chạy đến, cẩn thận giúp Vô Liên Triệt tạm tựa người vào trên tủ. Thật ra, Vô Thừa Ngạo cũng có chút không hiểu, huynh trưởng thường ngày vốn luôn tỉnh táo, ẩn nhẫn của y. Hôm qua không biết vì sao lại liều lĩnh chống đối với người của Khinh Vân viện như vậy.
Đương nhiên, việc này Vô Thừa Ngạo sẽ không hỏi. Mà dù hỏi, Vô Liên Triệt cũng không nói. Vô Liên Triệt kiên quyết không để cho người khác tiến vào nơi này như vậy là bởi vì, ở đây có cất giấu một tòa trận bàn. Hiện tại hắn vẫn chưa có được không gian giới chỉ, nên chỉ có thể bất đắc dĩ đem giấu ở gầm giường. Nếu để người khác phát hiện ra được, thì tòa Tụ linh đại trận này hắn cũng đừng hòng muốn nữa.
"Huynh trưởng, trước uống thuốc đi cho nóng..." Đợi Vô Liên Triệt an vị, Vô Thừa Ngạo mới đem chén thuốc bưng tới. Nhấc một chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh, chuẩn bị đúc thuốc cho hắn.
Theo chén thuốc đến gần, một cỗ mùi thơm ngọt lịm liền truyền vào xoang mũi. Ánh mắt của Vô Liên Triệt bỗng dưng lại khẽ nhoáng lên tia sáng, sắc mặt ẩn chứa một tia lạnh lùng. Không chút do dự đem chén thuốc đẩy ra:"Ngọc Thủ Hoa!!? Thuốc này là từ đâu ngươi có?"
"Hả? Là Tiểu cung chủ vừa mới để Thanh Giác sư huynh đưa qua a." Cái chén thật mạnh dao động, Vô Thừa Ngạo liền biến sắc, vội vã bình ổn lại chén thuốc. Khi thấy không có giọt nào rơi ra ngoài, mới thở phào giải thích.
Thế nhưng, nghe thấy ba từ "Tiểu cung chủ" này, trong đầu Vô Liên Triệt liền tức khắc hiện ra bóng dáng thiếu niên bạch y đẹp đến phong vân biến sắc kia. Trong mắt chợt hiện vô số cảm xúc ngổn ngang, có khó hiểu, có mờ mịt, có tức giận, thậm chí là một chút kiêng kị.
Hôm đó, sau khi trở về, Vô Liên Triệt cũng đã từng thử hỏi thăm qua một chút chuyện về Huyết Minh. Nhưng khi biết được hắn chính là quan môn đệ tử của Ân Như Tuyết, có được cửu cấp tư chất, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không tin.
Kiếp trước, mặc dù hắn không có bái nhập vào Vạn Kiếm tông, nhưng hắn cũng xem như sơ lược hiểu rõ. Trong số những thiên tài thế hệ này, căn bản cũng không tồn tại kẻ nào có tên là Từ Huyết Minh cả! Huống chi còn là cửu phẩm tư chất, hắn không có khả năng là không biết được.
Nhưng rốt cuộc, sự thật vẫn chứng minh cho Vô Liên Triệt biết, kẻ này giống như là từ trong khe đá đụng ra vậy. Một kẻ vốn dĩ không tồn tại ở kiếp trước, kiếp này bỗng dưng lại hoành không xuất thế, đảo lộn vô số nhận thức của Vô Liên Triệt.
Thế rồi, nghĩ đến những thứ xáo trộn kia giống như cũng không có ảnh hưởng quá mức gì đến mình. Tâm tình của Vô Liên Triệt liền nhẹ nhõm lại. Không sao, mặc cho Từ Huyết Minh này là từ đâu đến, tại sao lại xuất hiện. Nhưng trong mắt của hắn, cũng chỉ cùng con kiến nhỏ không có gì khác nhau mà thôi. Nếu hắn ta dám cản đường của hắn...
Trong mắt nhàn nhạt hiện ra sát ý. Bạc môi không chút huyết sắc của Vô Liên Triệt liền câu ra tiếu dung rợn người. Phảng phất như băng phong thổi qua, khiến người từ trong thâm tâm lạnh lẽo:"Đem thuốc đổ đi. Từ nay về sau, đồ vật từ nơi khác đem đến, tất cả đều vứt đi, một thứ cũng không được dùng." Ai biết được bên trong có thể hay không thêm vào thứ gì.
Vô Thừa Ngạo cũng không biết được vế cuối chưa nói ra trong mệnh lệnh của Vô Liên Triệt. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của hắn lúc này, Vô Thừa Ngạo chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Dù cho còn có rất nhiều điều thắc mắc, nhưng cuối cùng, chỉ dám run rẩy mang chén thuốc rời đi đổ vào trong chậu cây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]