Nhưng khi nghe đến vế sau hắn nói, sự chú ý của Ân Như Tuyết liền bị dời khỏi trọng tâm. Hắn nói thích nàng là bởi vì nàng giống "tiểu tỷ tỷ", hay chỉ đơn thuần vì thích bản thân nàng?
"Huyết Minh, ta và tiểu tỷ tỷ, ngươi thích ai hơn?" Hỏi xong, Ân Như Tuyết không khỏi hối hận. Bản thân hỏi như vậy thì có khác gì đang ăn giấm của chính mình hay không? Đúng là ấu trĩ thật mà.
Huyết Minh đương nhiên cũng nghĩ ra được hành động buồn cười của nàng. Nhưng trên mặt vẫn ráng giữ lấy vẻ nghiêm túc, suy nghĩ hồi lâu mới ngây thơ đáp:"Đồ nhi đương nhiên là thích sư tôn hơn rồi a! Giống như thích mẫu thân và muội muội vậy."
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Ân Như Tuyết chỉ cảm thấy đáy lòng phức tạp. Vui vẻ vì hắn thích nàng hơn, nhưng buồn vì loại "thích" này cũng không phải là loại "thích" mà nàng mong muốn.
Nhưng không sao, Ân Như Tuyết cũng chỉ là thất lạc trong giây lát. Rất nhanh đã khôi phục lại bình thường xoa xoa đầu của hắn giống như trưởng bối đối với tiểu bối. Âm điệu dù không phập phồng, nhưng lại mập mờ hiện ra nhu tình:"Tu luyện thật tốt, sư tôn đi tìm cách trị khỏi cho ngươi."
"Tốt a, sư tôn đi thong thả." Ngoan ngoãn buông Ân Như Tuyết ra, Huyết Minh liền vạn phần không nỡ để nàng rời đi. Ánh mắt lại khẽ đảo qua, thu lấy một bảng đánh giá nhỏ.
[ Ân Như Tuyết:
Mị lực: 98. Quy Tâm Độ: 0,5.]
Nhìn thấy giá trị "0,5", khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-viem-de-ton-he-thong-truy-diem-cua-ma-than/1952429/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.