Chương trước
Chương sau
Bước chân khỏi ngoại môn, Huyết Minh bỗng dưng lại vui sướng có thấy. Khiến cho hệ thống đều hoài nghi, thần kinh của ký chủ có phải là chạm mạch ở chỗ nào rồi hay không. Thế nhưng, để chứng minh cho nó thấy hắn rất bình thường. Huyết Minh lại đưa ra một nan đề:"Trong đám người ban nãy, có một cái nam chính, có đúng không?"

[............]

[ Ai?] 36 kế, giả ngu là thượng sách!

"Trong hai thiếu niên song sinh, kẻ mặc hắc y, đôi mắt đặc biệt âm lãnh cái kia." Biết rõ hệ thống cố ý, nhưng Huyết Minh vẫn chân thành miêu tả ra. Kỳ thực, không chỉ riêng hắc y thiếu niên, mà ngay cả thiếu niên còn lại, Huyết Minh cũng cảm thấy rất hứng thú. Bởi vì kẻ sau, chính là Vô Thừa Ngạo a!

[............]

[ Ký chủ, ngươi cứ đoán trước hết mọi chuyện như vậy, ngươi sẽ mất ta đấy.] Ký chủ đều tự biết hết rồi thì còn cần nó làm gì nữa chứ?!!!

Không quan tâm hệ thống giận dỗi, Huyết Minh đã có thể khẳng định, hắc y thiếu niên chính là nam chính! Chợt nhớ đến bản thân dường như vừa nhận được một tấm thẻ kỹ năng, Huyết Minh liền đem nó lấy ra, mặc niệm, điền đầy thông tin vào trên đó:"Sử dụng Nhân vật cốt truyện thẻ."

Chớp mắt, Nhân vật cốt truyện thẻ liền biến mất. Mà đồng thời, một loạt tin tức khổng lồ cũng ùa vào trong đại não của hắn. Khiến cho hắn phải mất một lúc lâu mới có thể tiêu hóa được hết những thông tin này.

"Vô Liên Triệt? Lục giới đại ma đầu?"

"Ha, vậy phải xem thử, Ma đầu ngươi lợi hại, hay là Ma thần ta lợi hại hơn..." Xem xong tao ngộ từ đầu đến cuối của Vô Liên Triệt, Huyết Minh liền hừ lạnh, đáy mắt hiện lên một tia ám trầm. Nếu nói Nhan Mạc Oa là một con lợn ngu xuẩn, thì Vô Liên Triệt chính là một đầu dã lang, ai đụng ai chết.

So với nuôi một con lợn, Huyết Minh phát hiện, hắn giống như lại càng thích nuôi một con sói hơn. Cho nên, mạng của Nhan Mạc Oa, hắn muốn lấy lại rồi. Dù sao, đã để cho hắn ta sống thêm lâu như vậy rồi a.

- -------------------------

Quách phủ.

Bên trong nội viện, một bộ bàn đá đặt dưới tán hoa quế thơm ngát. Y Trân một thân nhàn phục đang ngồi đó thêu thùa thứ gì, nhưng trên mặt lại là vẻ bâng khuâng cùng ngẩn ngơ.

Bước vào trong viện, mặc dù đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần, nhưng Thúy Hoàn vẫn như cũ bị dung mạo của Y Trân làm kinh diễm. Nữ nhân như nàng căn bản chính là bảo vật bị nam nhân truy phủng. Kẻ nào lấy được, là tích phúc tám đời.

"Đại cô nương!" ( Đại cô nương là xưng hô tương tự với Đại tiểu thư)

Thần trí bị tiếng gọi của Thúy Hoàn kéo trở về, Y Trân liền cau lại mày đẹp. Mắt hạnh khẽ đảo qua người nàng, giọng nói thanh thúy hỏi:"Có chuyện gì, sao ngươi lại gấp gáp như vậy?"

"Phù...phù... Khi nãy á...nô tỳ đi mua một chút hoa quả về cho Đại cô nương. Sau khi trở về lại ở trước cửa nhặt được một phong thư, nô tỳ có thử mở ra xem, là một trang thư tình." Chạy đến bên cạnh Y Trân, Thúy Hoàn liền thành thật kể ra mọi chuyện. Còn không quên từ trong ngực đem lá thư lấy ra, bày đến trước mặt Y Trân.

Nghe thấy là thư tình, Y Trân liền có chút chán ghét thở hắt. Từ khi nàng dọn vào trong Quách phủ đến giờ, mặc dù đã tận lực điệu thấp, nhưng rốt cuộc vẫn bị không ít người nhòm ngó. Đám người này, cứ ghê tởm như ruồi bọ vậy, đuổi một đám này, đám sau liền thi nhau ùa lên. Thật là chọc người chán ghét.

"Một phong thư mà thôi, ngươi không vứt đi, mang đến đây cho ta làm gì?"

Biết rõ Y Trân vẫn chưa hiểu được hành động của mình. Thúy Hoàn liền vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ phong thư, thu hút sự chú ý của Y Trân:"Không phải a Đại cô nương, phong thư tình này không giống, rất lạ."

"Lạ ở chỗ nào?" Thư tình liền là thư tình, còn có thể lạ ở đâu được nữa chứ? Nhưng bởi vì Thúy Hoàn không dám nói dối, bình thường cũng vô cùng thông tuệ. Y Trân vẫn là theo lời nàng nói, cầm lên phong thư.

Lá thư này, bên ngoài cũng vô cùng bình thường, không có ghi tên người gửi. Bên trong cũng là giấy Tuyên Thành rất phổ thông.

Nhưng là, chờ khi mở ra lá thư, trên mặt Y Trân liền hiện ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì trên một mảnh giấy lớn như vậy, chỉ vẻn vẹn ghi có ba chữ. Kỳ dị ở chỗ, mỗi một nét lại là một kiểu chữ khác nhau, phảng phất không phải cùng một người viết.

"Ta nhớ nàng." Lẩm bẩm ba từ này, trong đầu Y Trân lại tự bổ sung ra hình ảnh Huyết Minh dùng giọng điệu thâm tình nói với nàng như vậy. Bởi vì nàng có linh cảm, người viết lá thư này chính là người nàng ngày nhớ đêm mong.

Xem xét vẻ mặt không ngừng biến ảo của Y Trân, Thúy Hoàn cảm thấy một trận kỳ dị. Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng vừa vui mừng lại vừa sầu lo của nàng. Thúy Hoàn liền hạ thấp âm thanh dò hỏi:"Đại cô nương, người làm sao vậy a?"

"Thúy Hoàn, mau lên, mau giúp ta thay y phục. Đúng rồi, ta nên chải kiểu tóc gì đây, có nên thoa một chút phấn hay không? Không đúng, ta trước hết phải chọn hoa tắm cái đã..."

Nhìn thấy Y Trân bỗng dưng lại đứng dậy, không ngừng lẩm bẩm, lôi kéo bản thân đi tới đi lui. Thúy Hoàn vẫn là chưa hồi phục tinh thần, hai mắt ngu ngơ nhìn Y Trân. Đại cô nương nhà nàng hôm nay là bị bệnh hay sao a?

**Hôm qua bị con bạn dụ, kêu đọc bộ ngôn tên "Máu đen" đi, hay lắm, ngắn à, có vài chương thôi. Nghe nó nói vậy, cũng mò đi đọc thử. Ai ngờ đâu, tốn mấy phút cuộc đời, còn suýt chút nữa phun ra một ngụm cẩu huyết. Lúc này, ta mới biết mình viết hay đến dường nào. Cảm động-ing.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.