Chương trước
Chương sau
(2)

Huyết Minh phân phó, khiến Kính Đình và Thanh Giác cũng có chút ngoài ý muốn. Bởi vì đạo đồng bọn họ, mặc dù gọi rất dễ nghe, thân phận cũng cao hơn ngoại môn đệ tử rất nhiều. Thế nhưng, trên thực tế, cũng chỉ là một loại tạp dịch cao cấp mà thôi.

Biết rõ bản thân không cho bọn họ làm việc, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy không quen. Huyết Minh liền nhu hòa căn dặn:"Hai người các ngươi, nếu rảnh thì đi quét dọn lá trúc trong phong đi. Sau đó lại đi Hoa Ảnh cung, nhận linh thạch và đan dược về cho ta. Ta phải ra ngoài một lúc..."

"Khoan đã, Tiểu cung chủ, để chúng ta giúp ngươi sửa sang lại trang dung một chút a." Cũng không đợi Huyết Minh cho phép, Thanh Giác đã kéo lấy hắn đi về phía bàn gỗ hoa, để hắn ngồi xuống đối diện với gương đồng. Đến chính bọn họ cũng không phát hiện ra được, chỉ trong một thời gian ngắn, hành xử của bọn họ đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Bị hai người bắt ép, Huyết Minh chỉ bất đắc dĩ cười cười, cũng không có cự tuyệt hảo ý của bọn họ. Mà nhận được sự cho phép của Huyết Minh, cả hai giống như đã khẳng định được bản thân mình. Không ngừng líu ríu, gỡ ra ngọc quan của hắn. Giúp hắn chải lại đầu tóc.

Mà trong khoảng thời gian này, Huyết Minh cũng từ trong miệng của Thanh Giác nghe đến rất nhiều đồ vật. Nói đi nói lại, thông tin của y vẫn là rất linh thông. Tính cách thích hợp dùng để đi thu nhập tình báo.

Tỷ như Liễu Chính có sở thích là đánh cờ, Ôn Tri Tín thích uống rượu, Mạn Tâm là một cái đại ăn hàng, Ân Như Tuyết thích đánh đàn. Mà Thương Nguyệt...chính là thích sư tôn nhà hắn!

Đừng hỏi Huyết Minh vì sao lại thám thính mấy việc này. Đương nhiên là dùng để nịnh nọt rồi! Dù sao, a dua nịnh hót, mượn gió bẻ măng cũng là một phẩm chất không thể thiếu của nhân vật phản diện.

Sau đó, Huyết Minh còn biết thêm rất nhiều việc, tỷ như ngoại trừ Ân Như Tuyết ra, thì hiện tại, Thương Nguyệt cũng là người không có đệ tử chân truyền. Hoặc là, Ôn Tri Tín có một cái đại đồ đệ, làm người rất tốt, thích hợp kết giao.

Nhưng làm Huyết Minh hứng thú nhất, chính là hai người đệ tử của Liễu Chính. Trong đó, Tiểu sư muội Liễu Ninh Anh lại là nữ nhi của ông. Do bị các sư huynh, sư thúc bá nuông chiều, dẫn đến tính cách của nàng có phần bốc đồng, tùy hứng. Tư chất rất không tệ, 16 tuổi, tu vi cũng đã đột phá Kiếm tôn cảnh.

Mà đại đồ đệ của Liễu Chính, lại bị Thanh Giác nhấn mạnh là không nên trêu chọc! Bởi vì hắn thình lình chính là Thất hoàng tử tuổi nhỏ nhưng lại được Lục Hưng hoàng đế yêu thương nhất, tên gọi Âu Dương Thụy.

Kẻ này mặc dù là danh chấn kỳ tài, 17 tuổi đã sắp đột phá Kiếm Đế cảnh. Nhưng tính cách lại vô cùng ngạo mạn, dễ mang thù, lòng dạ nhỏ nhen, hành xử tiểu nhân. Không ít gây khó dễ cho đệ tử trong tông môn. Bị mọi người ở sau lưng gọi là Vạn - Hưng "Tiểu bá vương".

Ngay cả Liễu Ninh Anh đều đã để người mang hạ lễ sang cho Huyết Minh. Mà Âu Dương Thụy, cũng là người duy nhất không mang lễ vật đến bái phỏng hắn. Thế nên, đối với vị Tiểu bá vương này, hắn vẫn là có chút ấn tượng.

"Tóc của người đúng là tốt quá a Tiểu cung chủ, da mặt cũng rất đẹp nữa, rốt cuộc người là thiếu niên hay là thiếu nữ? Là người hay là yêu?"

[............] Da mặt quá dày, nên đặc biệt đẹp.

"Tiểu cung chủ, người không biết đâu, trước kia mỗi lần ta gặp được Tiên tôn. Ngài ấy luôn luôn...ừm...xụ mặt như thế này này. Không ngờ rằng ngài ấy vậy mà lại nhận người làm đồ đệ, còn vì người phá lệ để cho ngoại nhân tiến vào Thính Trúc phong." Vừa cảm khái, Thanh Giác còn vừa học theo vẻ mặt bình thường của Ân Như Tuyết mà nghiêm mặt lại. Nhìn thoáng qua, cư nhiên lại có chút phong thái.

Híp mắt nhìn Thanh Giác, Huyết Minh liền ngoắc ngoắc ngón tay, ý cười nghiền ngẫm nhìn y. Ý bảo bản thân có chuyện muốn nói nhỏ. Vì vậy, theo bản năng, Thanh Giác liền cúi đầu, lắng tai nghe xem Huyết Minh định nói điều gì.

"Thật ra...Ta là nhi tử tư sinh của Sư tôn ở bên ngoài a."

"Tê..." Hít vào một hơi khí lạnh, Thanh Giác và Kính Đình đều trố mắt nhìn Huyết Minh. Trên mặt là biểu lộ, ta là ai, đây là đâu.

- --------------------------

"Tham kiến Tiểu sư thúc!"

"Tham kiến Sư thúc tổ!"

"Tổ Sư thúc tổ!"

"............"

Một đường rời khỏi nội môn, đi về phía ngoại môn Linh Xu viện. Huyết Minh liền được không ít người chào hỏi. Mà bối phận ở trong đây, cao đến mức nghe đều phát hoảng.

Thật ra, Huyệt Minh vẫn là ôm tâm tư may mắn. May mắn bọn họ gọi hắn là Sư thúc, nếu không ngàn người, mỗi người một tiếng "Tiểu công chúa" gọi hắn, thì khung cảnh lúc đó nhất định là sẽ rất đặc sắc.

Thoáng cái, Huyết Minh đã đi đến Đông viện. Nơi này, là quản hạt khu của Lăng Dự. Huyết Minh vừa tới, hai tên thủ môn thị vệ đã vội vã chạy vào trong bẩm báo. Chẳng mấy chốc, thân ảnh của Lăng Dự đã đi đến trước mặt Huyết Minh.

"Kiến qua Tiểu cung chủ!"

"Lăng huynh, lâu ngày không gặp." Khác với Lăng Dự lễ nghĩa có thừa, Huyết Minh lại vô cùng niềm nở đỡ hắn. Một tiếng "Lăng huynh" cũng gọi đến tự nhiên.

Nhìn thấy Huyết Minh mặc dù đã một bước lên trời nhưng vẫn không quên sơ tâm. Lăng Dự yên ắng gật đầu ở trong lòng, cũng không có kinh nghi như lúc đầu nữa. Nói chuyện cũng đã thư giãn hơn rất nhiều:"Haha, ta làm sao lại dám nhận chữ "huynh" này của Sư thúc được chứ? Gọi ta Lăng Dự là được rồi."

**Dựa theo motip cũ, ngươi cảm thấy, Liễu Ninh Anh nhất định sẽ thích A Minh? Âu Dương Thụy sẽ tìm A Minh gây phiền phức? Ha hả, ngươi sai! Bởi vì truyện của ta, chưa từng theo bất kỳ motip cũ nào an bài cả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.