Chương trước
Chương sau
Trúc xá này, vốn là do sư phụ của Ân Như Tuyết - Kim Điền chân nhân xây nên. Kể từ khi bà rời đi đến nay, nàng vẫn giữ nguyên bài trí của nó, chưa từng di động mảy may.

Sư phụ nàng, là người đầu tiên trong thế hệ trước thành công phi thăng lên dị vực. Những người gặp qua sư đồ nàng, đều sẽ nói hai người các nàng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Trước kia, sư phụ nàng chính là "trộm hương cao thủ", thối danh truyền khắp Thương Lang. Bà giống như một tiểu mao đầu, suốt ngày chạy đông chạy tây, vô tâm vô phế. Còn có sở thích trộm y phục của nam nhân, hay vẽ lại chân dung của bọn họ.

Lúc đầu, cả tu chân giới đối với việc làm của bà đều cảm thấy vô cùng khinh bỉ. Nhưng dần dà về sau, bởi vì bà cũng không có làm ra việc gì quá phận, chỉ đơn thuần "trộm hương" mà thôi. Cộng thêm bà vừa có tu vi cao, lại càng xinh đẹp như hoa. Cho nên, rất nhanh, việc bị bà "trộm hương" cũng trở thành một loại vinh dự.

Bởi vì nam nhân bị bà "trộm hương", một là tuấn lãng hơn người, hai thì chính là tài hoa khuynh đảo. Mà hành xử của Hoa Ảnh cung hiện tại, cũng có một phần là học theo bà.

Lúc Ân Như Tuyết còn nhỏ, đã không ít lần chịu qua đả kích. Tỷ như sáng sớm thức dậy liền phát hiện ở trước cửa nhiều ra vài bộ y phục nam tử. Hay cách vài ngày, liền có người tới cửa đòi tiền dạo nam quan của bà.

Nhưng cũng may, bà đã sớm phi thăng. Nếu không, với dung mạo tuyệt thế này của tiểu đồ đệ. Thì nàng lo lắng, không biết bà có hay không sẽ trộm luôn cả hương của đồ tôn nhà mình.

Lúc này, đi vào trong trúc xá, Huyết Minh mới biết được, hơi lạnh là từ đâu mà tới. Chỉ thấy bên trong trúc xá lúc này, ngoại trừ bàn ghế, một số vật dụng bằng trúc ra. Thì còn hiện hữu một chiếc giường hàn băng trong suốt. Từng đợt lãnh ý cũng là từ nơi đó phát ra.

Nhìn thấy sắc mặt trắng toát của tiểu đồ đệ. Ân Như Tuyết mới chợt nhớ đến, bởi vì nàng chủ tu băng hệ, nên trong trúc xá có đặt một cỗ băng sàn được làm từ hàn đàm. Đứa nhỏ này lại là kiếm tu Hỏa nguyên tố, linh khí cũng không đủ hộ thể. Tiếp xúc quá gần, không thoải mái là đúng rồi.

Cau mày, Ân Như Tuyết liền dùng thần thức dò xét giới chỉ của bản thân. Sau đó, mới từ trong xó xỉnh lấy ra một bộ hỏa lông cáo cấp 8 trước kia đã tiện tay lấy được. Sau đó mới tiến về trước, đem nó phô ở trên giường băng.

Bát phẩm hỏa hồ, có tu vi tương đương với một tu sĩ Kiếm thánh cảnh đỉnh phong. Mỗi một bộ vị trên người nó, đều chính là thiên tài địa bảo, quý giá khôn cùng. Nhưng sau khi bị Ân Như Tuyết lột da, nó lại bị nàng không chút lưu tâm vứt vào trong góc. Khó khăn lắm mới lần nữa hít được không khí thì lại bị xem như khăn trải giường.

Nếu để tu sĩ trong thiên hạ biết được việc này, Ân Như Tuyết nhất định sẽ bị nước bọt phun chết.

Nhưng không thể không nói, sau khi băng sàn bị lông của hỏa hồ che lại. Trong chớp mắt, sự lạnh lẽo trong phòng liền lập tức giảm xuống trông thấy. Mặc dù vẫn còn hơi se lạnh, nhưng cũng nằm trong sự chịu đựng của người thường.

Nhìn thấy vẻ mặt của Huyết Minh đã tốt hơn một chút, Ân Như Tuyết mới buông lỏng tâm tình. Nhưng là, trong tích tắc, nàng liền phát hiện ra một kiện đau đầu sự tình.

Bởi vì chỉ có một mình nàng sinh sống, nên trong trúc xá cũng bố trí vô cùng đơn điệu. Một trương giường băng, một bộ bàn trà, một gian bếp ở hướng Tây Nam đã lâu không sử dụng, thì ngoài ra, chẳng còn vật dụng gì nữa cả. Thoáng nhìn một cái trúc xá, vẫn còn trống trải quá mức.

Dù vậy, cấp bách nhất chính là, cả gian trúc xá chỉ có một cái giường! Đêm đến, tiểu đồ nhi phải ngủ ở đâu đây? Chẳng lẽ là ngủ cùng nàng? Ý nghĩ này vừa hiện, đã bị Ân Như Tuyết không chút chậm trễ bác bỏ.

Về phần đem Huyết Minh dời sang nơi khác, nàng lại càng không đồng ý. Bởi vì tiểu đồ đệ nhất định phải lớn lên ở dưới mi mắt nàng. Nhỡ như chuyển sang nơi khác bị kẻ xấu mang oai thì phải làm sao? Nàng biết tìm ai tố đây?

Nghĩ nghĩ, nàng liền tìm ra một cách. Bất động thanh sắc an bài Huyết Minh:"Trước hết ngồi xuống đi, ta trở về ngay."

"Vâng, Tiên...Sư tôn." Dịu ngoan gật nhẹ đầu, Huyết Minh liền theo căn dặn của Ân Như Tuyết ngồi xuống giường. Ngay cả xưng hô cũng hơi câu nệ sửa đổi.

Đối với đồ nhi hiểu chuyện, Ân Như Tuyết vẫn là rất vừa lòng, xoay người đi khỏi trúc xá. Mà Huyết Minh, sau khi ngồi lên giường, thì chỉ cảm thấy nơi mình ngồi vừa mềm mại, lại còn rất ấm. Khiến người ta không nhịn được muốn nằm thẳng bên trên.

Nhận thấy linh khí ba động trên người Ân Như Tuyết đã rời khỏi địa vực của trúc xá, Huyết Minh vẫn nghiêm chỉnh ngồi tại chỗ. Trên mặt cũng không có biểu cảm gì dư thừa.

[ Ký chủ...ngươi tại sao lại giấu giếm nàng, không chịu làm đạo lữ của nàng a? ] Hệ thống cảm thấy, nếu trở thành đạo lữ của Tiên tôn đức cao vọng trọng, thì ký chủ sẽ càng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn nữa.

Thế nhưng, nghe thấy nghi hoặc của hệ thống. Giống như gặp phải thiên đại chê cười, Huyết Minh cũng không có trả lời mà còn hỏi lại:"Ngươi có biết, tại sao đám người Vạn Kiếm tông lại đối với ta nhiệt tình có thừa như vậy không a?"

[?????]

"Bởi vì ta là thiên tài của thế hệ trẻ. Ta trở thành đồ đệ của Tiên tôn, rất là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng nếu mang thân phận này làm đạo lữ của nàng, thì đó lại là một chuyện khác."

**Nghe có mùi JQ của Tỉu công túa và sư tổ a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.