Nhanh chóng cởi hết quần áo của Y Trân, Huyết Minh mới chậm rãi cúi đầu mà ngậm lấy một quả anh đào đỏ rực phía trên ngực của nàng. Tay còn lại cũng ở trên một bên ngực khác nhẹ nhàng xoa nắn.
"Ô...ô..."
Y Trân cố gắng giãy giụa muốn tránh khỏi động tác của Huyết Minh, nhưng bởi vì đôi tay bị cột lại nên mọi sự cố gắng đều trở thành vô bổ.
Vì vậy, nước mắt của nàng liền không khống chế được mà trào ra, dọc theo khóe mắt mà rơi xuống hỷ giường. Nàng muốn van xin hắn nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành tiếng "ô ô" nức nở.
"Đừng khóc. Ngoan a."
Huyết Minh vô cùng dịu dàng mà lau đi nước mắt cho Y Trân, sau đó liền dùng đai lưng che lại đôi mắt của nàng rồi đặt lên đó một nụ hôn. Nhưng là, đôi mắt của hắn từ đầu tới cuối đều là một mảnh tĩnh mịch, mặc cho hành động có bao nhiêu ôn nhu đi nữa.
Đôi tay của Huyết Minh lúc này liền chậm rãi vuốt ve trên khắp người của nàng, sau đó liền dời dần về phía hạ thân, ở phía trên tiểu huyệt của nàng xoa nắn một chút, khiến cho hoa dịch nhanh chóng chảy ra thấm ướt tay của hắn.
"Nàng thật sự rất đẹp."
Nhẹ nhàng liếm nhẹ lên vành tai của Y Trân, Huyết Minh liền chậm rãi nói, khiến cho nàng cũng có chút ngứa mà rụt rụt cổ. Nhưng là động tác giãy giụa dường như cũng yếu đuối hơn một chút. Đúng là không có nữ nhân nào không thích người khác khen mình đẹp cả.
Vì thế, Huyết Minh liền từ từ cho một ngón tay vào trong tiểu huyệt của nàng rồi bắt đầu trừu động lên. Mà Y Trân lúc này cũng bị cảm giác kỳ lạ từ hạ thân truyền đến làm cho khó chịu mà lắc lắc eo, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của hắn.
"Ưm..."
Một tiếng rên rỉ yêu kiều liền tràn ra từ trong miệng của nàng. Nghe thấy âm thanh này của bản thân, nàng liền nhanh chóng cắn cắn môi, không cho tiếng rên rỉ trào ra ngoài.
Cũng không qua lâu lắm, Huyết Minh liền cảm thấy vách tường bao quanh ngón tay của bản thân dường như lại bắt đầu xiết lại. Vì thế, hắn liền tăng nhanh tốc độ trên tay mà cọ xát vào điểm mẫn cảm của nàng.
"Ngô...a..."
"Nhanh như vậy liền cao trào rồi sao?"
Y Trân chỉ kịp cảm thấy đầu óc của mình đều trở nên trống rỗng, bên trong cơ thể cũng có một dòng nước ấm trào ra ngoài. Nhất là khi bên tai còn vang lên tiếng cười trầm thấp của nam nhân.
Lúc này, nàng chỉ hận không thể trực tiếp chết đi cho xong, nàng không những trả thù không thành mà còn bị một cái ma tộc khinh bạc đến sinh ra khoái cảm nữa kia chứ.
"Ô...ô..."
Nhưng là, chưa đợi nàng suy nghĩ thêm điều gì thì hạ thân lại bị thứ gì đó căng ra, sau đó trực tiếp tiến vào bên trong cơ thể nàng. Khiến nàng đau đến chết lặng, nước mắt cũng liên tục tràn ra bởi vì quá đau.
Cũng không quan tâm đến nàng có đau hay không, Huyết Minh liền chậm rãi di động eo, khiến tiểu huynh đệ của hắn ra vào bên trong cơ thể nàng, giải tỏa dục vọng nguyên sơ trong cơ thể hắn.
Mặc dù tiếng hít thở trầm trọng cùng với tiếng da thịt va chạm vào nhau chưa từng dừng lại, nhưng đôi mắt của hắn từ đầu tới cuối đều là một mảnh thanh minh chưa từng dao động.
"Ư...ân..."
"Ta muốn tới."
Cũng không biết là trải qua bao lâu, cũng không biết là trải qua bao nhiêu lần cao trào, ngay khi suy nghĩ của Y Trân đều hóa thành một đoàn hồ nhão thì Huyết Minh mới nói khẽ ở bên tai của nàng một câu. Sau đó, hắn mới tiến vào nơi sâu nhất bên trong, bắn ra tinh nguyên của bản thân.
Cầm lấy hỷ phục của Y Trân rồi lau chùi hạ thân cho cả hai, Huyết Minh mới có chút sâu thẳm mà nhìn nàng.
Hắn đang nghĩ, giữa việc đem nàng đi khiến cho Nhan Mạc Oa mang danh có thê tử bỏ trốn cùng người khác, với việc để nàng lại để mỗi khi hắn ta nhìn thấy nàng đều sẽ nhớ đến việc bản thân bị người cắm sừng thì phương án nào sẽ thu được Điểm phản diện nhiều hơn.
[ Nhiệm vụ hạn giờ: Khiến Y Trân có hảo cảm và đồng ý bỏ trốn cùng ký chủ. Thời hạn: 1 chung trà nhỏ.]
Vì thế, Huyết Minh liền không chút suy nghĩ nào mà mở ra dây trói và bịt mắt cho Y Trân. Phảng phất như nghĩ đến chuyện đau buồn gì đó mà cúi đầu thở dài, giọng nói cũng phủ lấy một tầng tang thương và bất đắc dĩ.
"Xin lỗi. Ta cùng với Nhan Mạc Oa có thù với nhau. Vốn dĩ ta định là sẽ giết chết nàng. Nhưng là, ta và nàng cũng không có thù hận gì cả. Cho nên, hiện tại ta sẽ đưa nàng cùng rời đi."
Vốn dĩ vẫn còn ở trong trạng thái bủn rủn không có sức lực, sau khi nghe thấy lời này của Huyết Minh, Y Trân liền vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Nàng biết, cho dù hắn không giết nàng đi nữa thì chờ khi Nhan Mạc Oa phát hiện ra việc này, nàng nếu là không chết thì cũng sẽ mất một lớp da. Nhưng là, nàng không thể tin được hắn cư nhiên lại muốn đem nàng rời đi.
"Mẹ của ta là một nhân tộc, cha của ta lại là một ma tộc. Năm ta bảy tuổi, bọn họ lại bị người đánh chết, để lại ta cùng một cái muội muội vừa tròn năm tuổi.
"Ta cùng muội muội sống nương tựa vào nhau, nhưng bởi vì bộ dáng kỳ dị này của ta nên chỉ có một mình muội muội của ta ra ngoài kiếm sống."
Vừa nói, Huyết Minh liền sửa lại vạt áo của bản thân, sau đó mới bắt đầu mặc quần áo vào cho Y Trân. Trong giọng nói của hắn cũng bắt đầu tràn đầy hận ý cùng căm phẫn.
"Hơn một tháng trước, bởi vì muội muội ta lúc đang bán giày cỏ thì bị người xô trúng mà ngã ra đường. Vô tình cản chân của Nhan Mạc Oa nên bị gã cho người đánh chết, vứt vào sau núi cho yêu thú ăn."
"Lúc ta tìm được nàng, thì ngay cả một mảnh vải cũng không còn nữa. Muội muội thông minh ngoan ngoãn của ta cứ như vậy liền trở thành một vũng máu thịt bên trong miệng thú hoang."
"Ta hận, thật sự rất hận, trên đời này đã không còn người thân của ta, đã không còn người quan tâm đến ta nữa. Bởi vì ta là ma tộc nên phải bị người chán ghét hay sao? Ta không cam lòng..."
Vừa nói, ánh mắt của Huyết Minh liền nhanh chóng lướt qua phản ứng của Y Trân. Khi nhìn thấy đôi mắt của nàng cũng phủ lấy một tầng hơi nước, biểu cảm chấn động giống như đang hồi tưởng gì đó, Huyết Minh liền biết, hắn thành công rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]