Tiếng gõ bàn phím liền nhau không nghe thấy một giãn cách âm thanh nào.
Trong căn phòng kín của Mạc gia, bốn con người với khí chất hơn người, ba người đàn ông và một người phụ nữ. Ai nấy nhìn qua đều là kẻ không tầm thường, không dễ đảng có thể đụng vào.
Không gian yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thính giác hiện tại có thể nhạy bén tới mức một chiếc kim rơi xuống cũng nghe ra được tiếng động.
Cạch một tiếng.
Ngón tay thon dài của Hiếu Thiên nhân lên phím Enter, sau đó cô ngừng lại. Hai mắt vẫn chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính.Hành động ngừng lại này của cô khiến cho cả ba người đàn ông trong phòng đều không tự chủ được mà đồng loạt hướng ánh mắt về phía người phụ nữ duy
nhất trong căn phòng.
Nhưng là hình ảnh duy nhất mà bọn họ nhận được đó là cái nhíu mày của Hiểu Thiên.
Nhíu mày?
Là không tìm ra được? Hay là tìm ra quá nhanh đây?Là khinh thường? Hay là sự tự tin kiêu ngạo?
"Không tìm thấy."
Hiểu Thiên nói một câu, lập tức cả sáu con mắt còn lại đều nhíu mày. Sau đó không nhanh không chậm, Vô Dĩnh Kỳ nhếch khoé miệng. Anh muốn nhảy lên mà hét lớn.
Đấy! Biết ngay mà. Cô ta chỉ là đang ra vẻ thôi. Làm sao có thể...
"Cho tôi thêm hai mươi giây." Đang vui mừng, thì Hiểu Thiên nói một câu cắt ngang khiến nụ cười của Vô Dĩnh Kỳ cứng lại, sau đó khép môi.
Gì chứ?
Hai mươi giây?
Gần hai phút tìm còn không ra thì hai mươi giây đó cô định cứu vớt cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-hac-dao/182601/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.