Hít sâu một hơi. 
Giọng nói của Hiểu Thiên thanh thoát, nhẹ nhàng, tựa như cơn gió mùa thu nhẹ hay lướt qua, nhưng để lại dư âm lắng đọng trong tâm trí. 
Nó lắng lại, in sâu vào đầu Mạc 
Thuần Uy.Giọng nói này, chẳng phải cũng rất quen thuộc sao? 
Không đúng! Không phải giọng nói. Là 
là cách nói chuyện của cô. 
Ngạo mạn, ngang bướng, cao cao tại thượng ra vẻ bề trên. 
Mắt hẹp của Mạc Thuần Uy khẽ nheo lại. 
Hiểu Thiên nói tiếp: "Tuy vị trí ba vụ án này cách xa nhau, nhưng là khoảng cách giữa các vụ liên tiếp lại giống nhau. Đây, các anh nhìn đi." Vừa nói, Hiểu Thiên vừa đưa bức ảnh của vụ án đầu tiên dơ ra trước mặt, nói: "Đây là vụ thứ nhất. ở một thànhphố nhỏ của phía đông New York. Cách New York ở bán kính tầm sáu mươi ba ki-lô-mét. Còn đây là vụ thứ hai, tuy cách xa vụ thứ nhất nhưng cũng là xa New York với bán kính tầm sáu mươi ba ki-lô mét. Và vụ thứ ba, cũng như thế. Có nghĩa là hung thủ lấy New York làm trung tâm. Từ đó có thể phán đoán, hắn 
đang ở đâu đó tại New York." 
Nghe Hiểu Thiên nói, không khítrong phòng càng như loãng ra. 
Tất cả đều im lặng để nghe những phân tích từ cô. 
Vô Dĩnh Kỳ gật gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, bặm môi một cái, nói: "Vậy là coi như đã có thể khoanh vùng. Nhưng tôi cần đáp án gần hơn là chỉ như thế." Nói xong, anh ta nhướng mày nhìn cô. 
Hiểu Thiên thấy ánh mắt tin tưởng của Vô Dĩnh Kỳ thì nở nụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-tinh-hac-dao/182600/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.