Trải qua những chuyện này, Hồ Hải Điệp ngày càng có thành kiến gay gắt hơn với Tạ Niên Không.
Khi tạm biệt, Hồ Hải Điệp không thèm nói một lời nào với Tạ Niên Không cũng như Ngụy Hiên và Nhạn Thanh, cô thẳng thừng bỏ đi, không thèm quay đầu.
"Cô ấy bị sao thế?". Ngụy Hiên khó hiểu hỏi.
"Trẻ con". Tạ Niên Không bất giác trả lời.
Nói rồi y cũng quay đi, Nhạn Thanh và Ngụy Hiên đi theo sau, con đường của Niên Không và Hải Điệp đi hoàn toàn ngược hướng nhau, liệu họ có duyên để gặp lại hay không?.
__________________
Suốt mười mấy năm cuộc đời của mình, gặp Tạ Niên Không chính là "vận xui" nhất của Hải Điệp. Từ khi gặp y, cô đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện kì quái, nhớ lại cảnh người dân trong thôn khiến cô cảm thấy sởn cả gai ốc.
Vừa đi Hải Điệp vừa tự lèm bèm một mình: "Hắn đã đụng chạm ta, rồi còn hôn nữa, không biết sau này phu quân của ta có chấp nhận chuyện này không?".
"Không sao, Hồ Hải Điệp, nếu ta tìm đúng người, chắc chắn chàng ấy sẽ không để bụng những việc cỏn con này".
Nghĩ đến việc này, Hồ Hải Điệp vui cười hớn hở, vừa đi vừa nhảy chân sáo.
Đi xa ra khỏi thôn, Hồ Hải Điệp tiếp tục đi dọc theo con đường thẳng ở phía trước, thoáng chốc cũng quay trở lại trung nguyên rộng lớn, phồn hoa.
Tiền bạc, ngân lượng không có, trên người cũng chả có thứ gì quý giá. Hồ Hải Điệp ôm chiếc bụng đói đi khắp nơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-thuong/3003484/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.