Cam Đường nhìn Lâm Vân đầy mình máu me, trong lòng khích động vô cùng, vì việc này tự mình mà ra. Chàng nghĩ tới ơn nghĩa của y không biết sau này báo đền thế nào được?
Bách Độc chưởng môn Phùng Thiếu Đan biến đổi sắc mặt, chau mày ấp úng hỏi Cam Đường:
- Minh thúc!...
Ý hắn muốn hỏi bây giờ nên xử trí thế nào?
Cam Đường nói ngay:
- Hãy giải độc cho y đã!
Phùng Thiếu Đan ngần ngừ đáp:
- Tiểu điệt tưởng hãy hỏi y đến đây có việc chi?
Cam Đường khoát tay nói:
- Bất tất phải hỏi làm chi. Y là một gã thiếu niên nóng nảy và thóc mách, chứ chẳng có ý gì khác đâu. Cứ giải độc cho y đã!
Phùng Thiếu Đan ra chiều rất miễn cưỡng. Bách Độc Công Tử liếc mắt nhìn Cam Đường rồi lấy trong bọc ra một cái bình nhỏ. Gã đổ chút phấn sắc trắng vào bàn tay xoa lên đầu mũi Lâm Vân.
Lâm Vân hắt hơi một cái rồi giương cặp mắt thất thần lơ đãng nhìn xung quanh.
Sau y nhìn vào mặt Cam Đường.
Cam Đường nhìn Phùng Thiếu Đan nói:
- Để y cho ta đem đi!
Phùng Thiếu Đan gượng cười đáp:
- Xin tuân mệnh.
Cam Đường lại nói:
- Những người không có việc gì hãy lui ra.
Bách Độc Công Tử nhìn hương chủ họ Hà khoát tay nói:
- Hà hương chủ! Xin hương chủ hãy trở về nguyên vị.
Hà Tử Phòng thi lễ rồi trở gót đi luôn.
Cam Đường day lại phía Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-thiep-vong-hon-ky/2347808/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.