Sau một hồi đi vào sâu trong phòng thí nghiệm, Lưu Tích, Minh Đa và Viêm Vọng bắt gặp những ống nghiệm chứa mẫu vật xếp đầy trong một gian nhà. Ống đựng đầy dung dịch, có cái trong suốt, để lộ ra những sinh vật kì quái bên trong nhưng cũng có cái đặc kín, không thể nhìn bên trong có gì. Lưu Tích cảnh giác nhìn quanh, Viêm Vọng thì vẫn bước điềm nhiên. Cảnh này với hắn mà nói đã không phải là cảnh gì hiếm hoi cho cam, hắn cũng hết sợ rồi. Viêm Vọng dẫn đường không hề dừng lại dù chỉ một chút, cứ như vậy đi. Nhưng, hắn không hề nhận ra lần này có thứ gì đó khác lạ. Rầm!!! Đột nhiên, một âm thanh lớn vang lên. Cả ba người bọn hắn giật thót, nhìn xung quanh bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Nhưng trong một không gian rộng lớn chứa vô số ống mẫu vật thế này, để tìm ra nguồn phát ra âm thanh không phải việc dễ làm. Bọn hắn thậm chí còn không biết đó là âm thanh gì, không thể nhìn thấy bất kì chuyển động khác lạ nào từ xung quanh, các ống mẫu vật là những vật cản quá lớn. “Tên khốn, ngươi bảo đây là nhà ngươi cơ mà, sao lại để chó xổ ra cắn khách thế?” Minh Đa rít lên qua kẽ răng, cơ thể còn chưa hồi phục sau lần ngừng tim của hắn run lên cầm cập. Không phải vì sợ, đơn giản là vì hắn còn quá yếu, thậm chí căng người lên còn không căng được. “Ta chưa từng nói đây là nhà ta, đây chỉ là nơi tạo ra ta.” Viêm Vọng đáp lại. Không như Lưu Tích và Minh Đa, thái độ khi nhận ra có mối nguy cơ của Viêm Vọng khác hẳn. Hắn chỉ hơi đưa tay về phía trước, nắm thành hai nắm đấm, người thì xuống tấn đứng. Nói chung là khi nhìn hắn, người ta không có cảm giác hắn muốn đánh nhau. Vì hắn trước giờ đều quá yếu, bất kì sinh vật nào cũng có thể áp đảo Viêm Vọng. Vì vậy, phản ứng khi bắt gặp mối nguy cơ của Viêm Vọng không phải là “đối đầu” mà là “bỏ chạy”. Mạng nhỏ, sức mọn, chạy để giữ lấy cái thân là điều hắn phải làm để sinh tồn. Rầm!!! Lại một âm thanh nữa vang lên, lần này thì rất gần, gần đến nỗi mà Lưu Tích cảm giác như ngay sau lưng mình là âm thanh ấy. Hắn hiện ra trên tay hai Huyết Trảo, co người theo dáng boxing, cả cơ thể sẵn sàng trực chiến. Rầm!!! Lần này thì không còn là bóng là gió nữa. Lưu Tích đột nhiên bị một vật gì đó đập thẳng vào gáy, ấn mạnh xuống, vùi mặt hắn lên trên mặt đất như cách người ta ấn một con ruồi nhỏ. Lưu Tích đau đớn, cảm giác như vừa trật khớp xong, tạm thời còn chưa thể gượng dậy một lần nữa. Minh Đa ngay lập tức cố đỡ hắn dậy, trong đôi mắt vàng của Lôi Huyết hắn mang, hàng ngàn suy luận đang được lập ra. Minh Đa biết rằng với tình trạng không xung mãn như hiện tại, chỉ có trí tuệ mới có thể cứu bọn hắn khỏi kẻ thù này. Vì vậy, thay vì tập trung vào tấn công, hắn đang chọn quan sát trước. Rầm!!! Một âm thanh vang lên, một hình ảnh lại lặp lại như cũ. Lưu Tích bị ấn ngã, chấn thương không hề nhẹ và lại cần đến sự giúp đỡ của Minh Đa để lại đứng dậy. Huyết quản của hắn đang gồng mình để hồi phục lượng sát thương nhận vào đầy đột ngột ấy. “Tích, chuyển sang dùng Huyết Tiễn đi.” Minh Đa nói. “Kẻ thù đánh cận chiến, sát thương lại mạnh, tao cần Huyết Trảo để chống đỡ, Huyết Tiễn có thể bị nó đập nát bất cứ lúc nào!” Lưu Tích đáp trả. Lời hắn nói không phải không có lí, nhưng, thứ Minh Đa đang tính toán yêu cầu cần có Huyết Tiễn để kiểm tra. Minh Đa quay sang ầm ừ vài tiếng với Lưu Tích, dáng điệu như thể hãy tin tao đi, sai thế *bip* nào được. Lưu Tích thở dài, gật đầu miễn cưỡng rồi hai tay buông ra, hai Huyết Trảo biến mất, xung quanh cơ thể bắt đầu có những mũi Huyết Tiễn chuyển động qua lại. Hắn vẫn cực kì cảnh giác như trước, cố gắng cảm nhận mọi thứ mà kẻ thù tạo ra để có thể phản ứng kịp thời. Nhưng, vẫn là không thể… Rầm!!!! Như cũ, Lưu Tích bị đấm ép xuống sàn, mồm hộc máu, phổi dập nhẹ, nhiều xương nhiều đốt đều trật ra khỏi vị trí ban đầu. Hắn nghiến răng đau đớn, vặn người một cái để chỉnh lại cả dải sống lưng vừa bị ép trật ra rồi tóm lấy tay Minh Đa đang chìa ra, đứng thẳng dậy. “Kẻ địch chỉ đơn giản là một con yêu thú biết tàng hình thôi, tàng hình đến mức hoàn hảo…” Minh Đa cười với Lưu Tích rồi nói. Hắn đưa mắt ra hiệu về phía bên kia, Lưu Tích nhìn theo, ngay lập tức nhận ra có vài mũi Huyết Tiễn đang lơ lửng giữa không trung. À không… với cảm nhận huyết mạch của mình, những mũi Huyết Tiễn ấy đang kẹt trong một vật thể gì đó, Lưu Tích có thể biết rất rõ. Rầm!!!! Âm thanh ấy lại vang lên, vật thể vô hình dính trên người mấy mũi Huyết Tiễn bật thẳng đi trong không gian. Nó lao về phía Lưu Tích, nhưng lần này không phải ba lần trước, Lưu Tích không còn là một cái bao cát vô tri cho nó xả sát thương nữa. Người ta nói, quá tam ba bận, việc này cũng như vậy. Thụp!!!!! Một âm thanh vang lên, Lưu Tích thu bàn tay vừa tung ra cú đấm đơn về. Hắn có thể cảm nhận con yêu thú ấy, cảm nhận rất rõ rằng đó không phải một con vật quá mạnh, đòn cơ bản của boxing vừa rồi hắn tung ra thậm chí đã đánh đến mức cảm thấy cả xương con yêu thú vô hình kia. Lưu Tích nở một nụ cười gằn, biểu cảm như muốn nói hắn muốn trả thù, thời của hắn đã tới. “Tao nói rồi mà. Tiếng rầm ấy là mỗi khi con thú này bật nhảy tạo ra, nó chỉ là tàng hình với nhảy nhanh thôi, tốc độ chạy bình thường cũng khá chậm, cơ thể cũng khá mềm yếu nên mày mới còn sống đến giờ này.” Minh Đa cười ha hả, nói với Lưu Tích một cách tự hào. “Ừ, mày là nhất, mày thì giỏi rồi. Thế éo nào không nghĩ ra sớm hơn mà để tao ăn đòn đến ba lần vậy?” Lưu Tích chất vấn. “Tập trung đánh quái đi, những lần mày trúng đòn đều nằm trong suy tính của tao.” Minh Đa đáp lại, một bộ ưu tư. Hắn không chỉ đem Lưu Tích ra thí để thử con dị vật kia, hắn còn muốn thử thứ khác. Minh Đa chỉ thắc mắc về việc vì sao con dị thú yêu vật này chỉ nhắm đến mình Lưu Tích mà không phải là hắn hay Viêm Vọng. Xét về ngoại hình, Minh Đa là khiêm tốn nhất, tay chân còn đang run rẩy, càng nhìn lại càng thấy yếu. Nếu như là một con thú thông thường, chắc chắn nó sẽ phải tập trung giết Minh Đa trước rồi mới bắt đầu chuyển hướng sang những đối thủ nặng đô hơn. Viêm Vọng tuy nhìn có vẻ rất đô con và cân đối, nhưng dáng điệu thủ thế đánh nhau lại có thể nói là hợi hợt, sơ hở rất nhiều. Nhưng con yêu thú kia vẫn không hề nhắm vào Viêm Vọng hay Minh Đa, nói cách khác là nó không quyết định dựa trên bản năng của những giống động vật thông thường. Nó nhắm vào Lưu Tích, dường như là có một động cơ nào đó. Ba lần liền, không thể nào là ngẫu nhiên được, chắc chắn phải có lý do mới dẫn đến sự việc này. “Chết đi!!!” Lưu Tích hét lên, một tay hiện ra Huyết Trảo. Hắn căng cơ vai, gồng cơ lưng, nhìn thẳng về phía những mũi Huyết Tiễn vô tình dính lên cơ thể con yêu thú tàng hình kia mà lao đến. Một đòn cực mạnh được tung ra, Lưu Tích có thể cảm thấy đầu móng mình đã găm vào trong cơ thể đối thủ rồi cào rách ra ngoài. Đó là một vết thương chí mạng, sớm muộn gì con thú này cũng chết. Thực sự suy luận của Minh Đa là đúng, thứ này rất yếu, dường như khó có thể lấy được mạng Lưu Tích. “Nó được nuôi bằng cấy ghép, khả năng tàng hình hoàn hảo vô cùng, vượt qua cả giống Tiên Ma vốn chỉ có thể tàng hình trong sương mù. Nhưng nó cũng chỉ là một tạo vật trái với tự nhiên, mãi mãi không thể phát triển sức mạnh theo cách bình thường được, giống như ai đó vậy…” Minh Đa cố ý nói to, đủ để cho cả Lưu Tích lẫn Viêm Vọng đều nghe thấy. Viêm Vọng không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục giữ thế tấn hời hợt ấy. Rùng!!!! Một cú đấm trực diện của Lưu Tích được tung ra, con yêu thú bay thẳng vào vách tường, kêu rung lên một âm thanh trầm và vang. Những mũi Huyết Tiễn kia không đụng đậy nữa, điều này chứng tỏ thứ dị vật biết tàng hình này cũng vậy. Nói cách khác, nó chết rồi. Lưu Tích bước tới, nhổ từng mũi Huyết Tiễn ra, không quên bồi thêm một đòn cào vào hư không ấy để triệt để đánh hạ nó, quyết không chừa cho bất kì đường tái sinh nào. Hắn đưa mắt nhìn Minh Đa, rồi lại nhìn Viêm Vọng, dạng như giục giã để đi tiếp. Lưu Tích lòng như lửa đốt, chỉ mong sớm tìm được thiết bị dò kim loại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]