"Tam Vương Gia, nếu người không thế đánh bại ta, nàng ta sẽ là của ta"
Thượng Quan Hàn Kì nghiến rắng ken két. Cái tên cẩu này. Hắn vừa triệu hồi thánh thú để tìm Hải Vân xong, thời gian giữ thánh thú cũng gần 1 tiếng. Hắn đã sử dụng không ít lượng ma pháp vào đó. Giờ sức vẫn còn nhưng số khí chưa chắc đã bằng tên Dương Thuyên. Có lẽ tên đó biết vậy nên mới khiêu khích.
"Huyền Chỉ Khải" Cuối cùng thì hắn đành phải tung ra Huyền Khí đặc chứng của mình. Những sợi chỉ phép từ từ hiện ra. Những sợi chỉ tưởng chừng mỏng tanh nhưng lại sắc hơn cả dao.
Dương Thiêu nở nụ cười nhếch mép nhẹ ẩn chứa đầy nguy hiểm. Trận chiến thực sự bây giờ mới chính thức bắt đầu.
~~~~~~
RẦM...
RẦM...
UỲNH...
Thượng Quan Hàn Kì bay người ra khỏi đám bụi khói, đâm Rầm vào tường. Hắn ôm bụng. Tại đó có một vết thương đã rỉ không ít máu.
Từ phía khói, một bóng người bước ra. người đó ngửng cao đầu, ánh mắt đầy thách thức hướng về phía Thượng Quan Hàn Kì.
"Chết tiệt!" Thượng Quan Hàn Kì rủa thầm. Tốc độc của tên đó đã nhanh hơn, kinh nghiệm thực chiến đã cao hơn. Hắn đã không còn là tên công tử Dương Thiêu hồi xưa nữa. Trong trí nhớ của Thượng Quan Hàn Kì, Dương Thiêu hồi xưa là ột đứa trae đáng yêu, suốt ngày lẽo đẽo đi theo hắn đòi học võ. Tại sao...? Hắn vẫn không hiểu. Thượng Quan Hàn Kì hắn vẫn không thể nào hiểu. Tại sao một Dương Thiêu như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-sac-tam-dai-vuong-phi/1931295/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.