Ra khỏi Hắc Phong Lâm đến Điểu Kinh Sơn cao sừng sững mấy ngàn thước, truyền thuyết kể rằng nơi này có yêu ma xuất nhập, hàng năm không thấy người qua lại, bốn phía chỉ toàn cỏ và đá, ngay cả một đoạn đường mòn cũng không có. Thanh Vũ từ Hắc Phong Lâm đi ra thì trời đã chạng vạng, nàng ghì cương chậm rãi đi vòng dưới chân núi tiến về phía trước, khoảng nửa canh giờ sau, đường đi dần bằng phẳng, xem ra đã vượt qua Điểu Kinh Sơn, nhắm hướng Bắc tiếp tục phi ngựa một ngày, ngay sau đó xuống thuyền không lâu đã đến Khai Phong.
Thanh Vũ cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi trán, thân mình bắt đầu thả lỏng, nàng xoay người nhảy lên ngựa chạy vội được trăm thước, nghe bên tai đứt quãng âm thanh kêu cứu. Thanh Vũ dừng ngựa, cẩn thận nghe ngóng, thì ra là tiếng nữ tử kêu cứu, theo thanh âm đi hồi lâu, quả nhiên phía trước có một nữ tử dựa vào gốc cây đại thụ, quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, thấy có người đến vội vàng kêu cứu: “Đại gia hảo tâm! Mau cứu tiểu nữ!”. Nữ tử này thoạt nhìn tầm mười sáu mười bảy tuổi, mi thanh mục tú, ánh mắt như cười, đôi chân như ngọc, đường cong gãy gọn, trắng trẻo, các đốt ngón tay lộ ra thâm tím, mắt cá chân dường như té mà bị thương.
Thanh Vũ vội vàng đánh ngựa chạy tới, lấy trong túi đồ một ít thuốc chống tụ máu, bôi vào cổ chân nàng kia, vừa đụng tới chân nữ tử, chợt nghe giọng yêu kiều rên lên, tay Thanh Vũ run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-ky-duyen/261417/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.