Thanh Vũ cưỡi khoái mã một đường nhắm hướng Bắc mà đi, chạy gần một ngày đường tới lúc mặt trời sắp lặn rốt cục chạy tới bìa rừng Hắc Phong.
Nàng nhảy xuống ngựa, nhìn cách đó không xa là một mảng rừng rậm tối đen, không tự chủ chợt rùng mình, hàn khí bao phủ bốn phía cánh rừng diễn tả không nên lời, cảm giác không giống thời tiết rét lạnh mà là một loại lạnh như băng đâm vào xương tủy như muốn đóng băng cả xương cốt.
Kì quái là bên ngoài cánh rừng không xa có một gian khách điếm, Thanh Vũ đi đến, trên bảng hiệu đề bốn chữ 'KHÁCH ĐIẾM HỒI SINH', liền suy nghĩ: "Khách điếm này có cái tên thật ngạc nhiên".
Nhìn sắc trời tối dần, rõ ràng phải trú tạm tại khách điếm này, chờ ngày mai trời sáng liền tiến vào rừng, yêu ma quỷ quái trong rừng cũng bớt tung hoành một chút.
Hạ quyết tâm, nàng dẫn ngựa vào chuồng bên ngoài khách điếm, trở lại bước vào cửa, chỉ thấy khách điếm này một người khách cũng không có, chỉ có một ông lão lưng còng đang đứng quay lưng với nàng trong quầy, ngón tay đẩy đẩy bàn tính. Thanh Vũ đi đến cạnh bàn, gõ quầy, gọi: "Chưởng quầy...".
Chưởng quầy quay người lại, làm nàng sợ tới mức tim nhảy mạnh, tay phải thiếu chút nữa rút kiếm bên hông ra. Trên mặt chưởng quầy này toàn sẹo và mủ bọc, nếu là kẻ nhát gan nhìn người này chỉ sợ bị hù chết.
Chưởng quầy nhìn thấy Thanh Vũ bị dọa không nhẹ, cười nhạo an ủi nàng: "Khách quan à, mặt ngươi kì thật so với ta cũng đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-ky-duyen/261416/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.