Mạn Châu không biết mình ngủ bao lâu, cho đến khi có người không ngừng nói chuyện bên tai nàng, âm thanh kia làm nàng khó chịu mở mắt nhìn người trước mặt: “Có chuyện?”
“Nương nương, đã quá bữa sáng rồi, phải dùng chút gì bảo đảm thân mình.”
Mạn Châu hơi nhức đầu, đưa tay vuốt vuốt cái chán đau nhức, lại nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lúc này mới ngồi dậy khỏi giường, mái tóc đen dài cũng theo động tác của nàng uốn lượn chảy xuống như thác nước. Nàng cúi đầu nhìn giường êm ngay dưới thân mình, có chút không nhớ được mọi chuyện xảy ra đêm qua, tại sao nàng lại nằm trên long sàng của hắn?
Giai Lệ lúc này từ bên ngoài dẫn cung nữ mang chậu nước cùng khăn bông hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nàng ta đến gần Mạn Châu thấp giọng nói: “Nương nương, nô tỳ đã cho người an bài Hàn Ưu xuất cung an toàn, hoàng thượng cũng gật đầu đồng ý!”
“Ân” Mạn Châu lên tiếng, dường như không để tâm lắm đến chuyện này.
Giai Lệ thấy vậy thì há miệng tựa hồ muốn nói gì đó, lại nghẹn nửa ngày không tìm ra lí do, chuyện Hoàng thượng với Hứa Băng Tuyền có nên nói cho nương nương hay không? Đêm qua nàng nhận được tâm trạng nương nương không tốt lắm!
Mạn Châu ngồi trước gương đồng, để cho cung nữ giúp nàng chải tóc, nàng không quay lại nhìn biểu cảm của Giai Lệ, chỉ mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao?”
Giai Lệ nghiêng đầu suy nghĩ, phất tay cho cung nữ trong phòng lui ra ngoài, do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định không nói ra: “Nương nương thật sự muốn cho nàng ta ra cung như vậy sao?”
Mạn Châu thoáng ngẩng đầu, có chút cười lạnh: “Đã là con người thì sẽ luôn che đậy những điều giả dối…” nàng chậm rãi mở to mắt phượng, con ngươi sâu kín lóe ra hàn quang không lường trước được, “Đáng tiếc…lòng tốt của nàng ta là dối trá, ta trả nó cho nàng ta tựa hồ cũng là một loại lòng tốt khác đi…”
Giai Lệ đứng ở một bên nghe được lời này của nàng, trong lòng vừa kinh ngạc cũng vừa như hiểu rõ, Hàn Ưu là thập công chúa của cố quốc Thủy Nguyệt, nếu nàng ta chân thành cầu sự giúp đỡ từ Tây Lãnh cũng không phải không có khả năng, vấn đề nàng ta chọn sai hướng đi rồi, An Ly vương nàng ta cũng muốn, quân đội Mạn gia nàng ta cũng không bỏ qua, Thế tử Tư Mã Thiên còn muốn giao cho nương nương chăm sóc….Đúng là nữ nhân giảo hoạt, với tính cách của nương nương cùng chủ tử, tuyệt sẽ không dễ dàng cho qua đâu! Không chừng Hồng Y cùng Lục Y đã được sắp đặt an bài rồi cũng nên.
“Nô tỳ đã hiểu!”
Mạn Châu nghe xong cũng không lên tiếng, nàng để mặc Giai Lệ đi giày thêu cho mình, chầm chậm đứng lên đi đến bàn ăn.
Hậu cung Tây Lãnh lúc này thực giống một cuộc chiến tranh lạnh, khắp nơi bị bao trùm bởi một loại không khí bình tĩnh một cách quỷ dị. Nhìn những nữ nhân có phân vị thấp không dám vi phạm quy củ, kẻ phân vị cao một chút lại tâm tư phức tạp, làm việc cẩn thận kín kẽ, từ xa nhìn thấy Quý phi nương nương đều tự gác tránh sang đường vòng…
Tại thời điểm đủ các loại tin đồn cả tốt lẫn không tốt đang khiến lòng người rối ren thì Mạn Châu lại thất thần ngồi trong Ngự Thư Phòng.
Ánh sáng ấm áp đem toàn bộ cảnh vật trong điện chiếu sáng lên, lại cũng hình thành những mảng loang lổ với những cái bóng âm u. Mạn Châu nhìn nam tử tay chống trán ở trước mặt, nhắm mắt bất vi sở động mà cả người không nói nên lời.
Nàng vừa đến Ngự Thư phòng nàng liền biết Cung Lệ Hoa đã bí mật ra ngoài, nhưng tiểu thái giám bên ngoài lại nói Tấn Minh vương gia đang ở bên trong thì không nhịn được muốn vào trong nhìn một chút.
Nhìn đến một bộ dung nhan yên tĩnh của Cung Thiên Tuyệt, cả thân hình cao lớn của hắn như hòa nhập vào không gian, nàng có thể nhìn đến mặt hắn mỏi mệt, cảm nhận được từ hắn tản ra một cỗ lười nhác…
Ngươi sẽ chỉ nhận ra ngươi cô đơn đến nhường nào khi ngươi chỉ có một mình, nàng quả thực đã thấm thía được nó. Sau bao nhiêu năm tháng lướt qua ở kiếp trước, ba người từng gặp gỡ, yêu thương, vui sướng, đồng cam cộng khổ, vùng vẫy, ly biệt, thất vọng, ân oán, hận thù….tất cả những cảm xúc từ trắng đến đen, từ rực rỡ đến ảm đạm cứ lúc ẩn lúc hiện trong trái tim nàng, cuối cùng hóa thành một cái gọng sắt siết chặt lấy tâm hồn mãi không buông.
Hôm nay Cung Thiên Tuyệt khoác trường sam tím nhạt, thờ ơ dựa vào án kỉ trong ngự thư phòng mà ngủ quên, vài sợi tóc đen như mực buông thả trên vầng thái dương của hắn, vẫn tuấn tú như ngày nào, cũng bất cẩn như ngày nào… Tại sao hắn có thể buông lỏng cảnh giác mà ngủ đi như vậy….
Mạn Châu lẳng lặng ngồi trước án kỉ của hắn, không động cũng không nói, nhìn đôi lông mi khép chặt vô tư, nhìn cánh mũi phập phồng theo từng nhịp thở của hắn mà nàng cảm nhận được lí trí của mình đang dần vỡ vụn. Thực chân thật!
Chỉ khi mất hết tất cả nàng mới nhận ra nàng luôn tổn thương hai nam nhân quan trọng nhất cuộc đời nàng bằng cách này hoặc cách khác, quả thực gần như quá muộn!
Trong lúc mơ màng, Cung Thiên Tuyệt chỉ cảm thấy tâm mình nặng trĩu, dường như có thứ cảm xúc cô đơn buồn bã nào đó đang xâm lấn tâm hồn hắn, đột nhiên làm hắn mơ về năm mười tuổi, hắn một thân ở trong cung cấm, người ta không ngừng chửi mắng đánh đấm và coi thường hắn. Trong khoảng thời gian lưu lạc ấy, hắn đã cảm thấy đau khổ và cô đơn đến nhường nào, nhưng chỉ duy có người kia kéo lấy cánh tay hắn một đường chạy trốn, rồi trở thành người bảo hộ của hắn, hiện tại và cả tương lai, nếu không có người kia, thì cũng chẳng còn lại cái gì cả.
“Cuộc sống mà không đau đớn thì không có ý nghĩa!” Người kia đã dạy hắn như vậy!
“Hoàng huynh!...” Chúng ta là huynh đệ duy nhất của nhau….
Mạn Châu giật mình, còn tưởng Cung Thiên Tuyệt tỉnh dậy, nhìn qua mới phát hiện ra chỉ đang nói mớ, đáy mắt xẹt qua đau đớn, nàng vươn tay chạm vào giữa mi tâm đang nhíu chặt trước mặt.
Cung Thiên Tuyệt bị cảm giác mát lạnh đặc biệt làm cho giật mình tỉnh giấc. Vừa tỉnh lại hắn còn có chút mơ màng, vừa ngẩng đầu liền thấy Mạn Châu mặc một bộ huyết y Nhuyễn Yên Lạc sang quý dịu dàng nhìn mình, hắn hoàn toàn sửng sốt, nàng ta vào đây từ khi nào? Hắn thế mà lại có thể ngủ trong khi có người ngoài ở đối diện sao? Ám vệ cũng không ngăn nàng đi vào?
“Quý phi nương nương, bản vương luống cuống!” Thân thể Cung Thiên Tuyệt ngồi thẳng dậy, tóc đen trong kim quan bằng ngọc cũng thuận theo được vén hết lên, hắn thuận thế dựa vào lưng ghế phía sau, lộ ra nụ cười tràn đầy đề phòng với Mạn Châu.
“Giấc mơ của ngươi rất xấu sao?” Nhìn đôi mắt vằn tơ máu của nam nhân làm trong lòng Mạn Châu khẽ động, đáy mắt xẹt qua tia sáng yếu ớt, nàng cười như không cười nói: “Ta tìm A Lệ có chút chuyện!”
“Mơ?” Cung Thiên Tuyệt hoàn toàn cảm nhận được giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái của nữ tử trước mặt, nhìn nụ cười của nàng không hiểu sao hắn không thể nào nâng cao cảnh giác như bình thường, “Bản vương có nói mơ sao?”
“A Tuyệt!” Mạn Châu như cảm nhận được nghi hoặc trong lòng hắn, chỉ cười, “Coi như ta không nghe thấy gì cả.”
“À, bản vương không quan tâm đâu!” Cung Thiên Tuyệt khẽ híp mắt, ánh mắt khôi phục sự thâm sâu khó lường nhìn ra bên ngoài, dường như hoàng huynh không có dấu hiệu trở về sớm.
Hắn như chẳng có chút quan tâm nào về chuyện Mạn Châu gọi thẳng tục danh của mình!
“Thời gian không còn sớm, nếu hoàng huynh không có ở đây, bản vương cũng không cần quấy rầy thêm nữa!” Cung Thiên Tuyệt đứng dậy nghĩ muốn hồi phủ, hắn ngồi trong này cứ có cảm giác không được tự nhiên, nhất là đôi mắt trong suốt đen thẳm chứa đầy cảm xúc đối diện nhìn hắn.
“Ta có ủ nhiều rượu hoa mai, nếu ngươi không ngại thì đến uống với ta một ly?”
Mạn Châu chậm rãi đứng dậy từ nền đất, vừa nói nàng quay người đi ra ngoài, nàng đang mời nhưng kì thực không cho Cung Thiên Tuyệt sự lựa chọn nào khác.
Nháy mắt hai người liền đi đến đình nghỉ chân tao nhã bên ngoài, trong đình đặt một cái hỏa lò nhỏ, trên bàn thạch đặt một cái khay nhỏ cùng bầu rượu bạch ngọc. Cung nhân đi theo đều được lệnh đứng xa bên ngoài.
Mạn Châu nâng bầu rượu, chất lỏng ánh lên màu hồng làm người ta có chút mê muội, còn chưa mở nắp mà đã tràn ra đầy hương mai thanh mát nồng đượm đặc trưng, tựa hồ đem không khí xung quanh thanh lọc tất cả.
Cung Thiên Tuyệt ngồi ở đối diện ngửi được mùi hương này có thì có chút kinh ngạc, thần sắc cổ quái nhìn mạn Châu: “Quý phi nương nương dường như không để ý đến tình cảnh của mình lúc này, vẫn muốn phẩm rượu cùng bản vương?”
Mạn Châu cười cười, một bàn tay nhỏ nhắn chuyển động trên miệng ly ngọc thản nhiên nói: “Ta không quan tâm đến chuyện người khác đánh giá ta thế nào. Đôi khi sự thờ ơ chẳng phải là điều xấu!”
Khóe miệng Cung Thiên Tuyệt vừa kéo, cư nhiên có người đem cái loại thờ ơ nói ra một cách đương nhiên như vậy, đại khái là nàng là nữ nhân duy nhất trong thâm cung này nghĩ như vậy đi.
Bưng chén ngọc nhấp một ngụm, hương mai dần dần hòa tan trong khoang miệng, thâm nhập vào lòng người, dường như mọi mệt mỏi mấy ngày luyện binh gần đây đều bị dòng nước này quét sạch. Đây là lần đầu Cung Thiên Tuyệt thưởng thức rượu được ủ từ cánh hoa, thực đặc biệt…
“Không ngờ quý phi lại có sở thích đặc biệt như vậy!”
Mạn Châu lắc lắc đầu, bàn tay khẽ mân mê chén ngọc, một tay nâng cằm, không chút để ý nói: “Cũng không hẳn, chỉ là nhàn dỗi tìm việc làm mà thôi.” Nàng kéo khóe môi nhìn Cung Thiên Tuyệt, “Ngươi thích là được rồi.”
Lông mi Cung Thiên Tuyệt khẽ chớp, trong lòng nổi lên nghi hoặc, hai người ngồi đối diện nhau mà hắn chẳng đoán được một chút tâm tư của nữ tử này, nàng thực chỉ muốn uống rượu cùng hắn?
Con ngươi vừa chuyển, ánh mắt thâm thúy cứ như vậy dừng lại trên người Mạn Châu, nhưng là hắn không nhìn được một tia kinh hoảng hay giả dối nào trong mắt nàng, vội vã cũng không, hoàn toàn là bình thản cùng thưởng thức….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]