Chương trước
Chương sau
Độc Cô Cự Dã nhanh chóng  phi thân qua trừng mái ngói lưu ly của Huyết Phượng cung hướng đến Chính Kiền cung. Mà ở trong lòng hắn, Mạn Châu đang không ngừng thấp thỏm, nàng không thể nào thu lại ánh mắt đen thẳm tràn đầy bất an nhìn phía trước. 

Độc Cô Cự Dã nhếch môi mỏng cười như không cười nói: “Sao vậy?”

Gương mặt Mạn Châu thoáng tái nhợt gần như trong suốt, ánh mắt nàng yên lặng hướng về phía cung điện cao nhất hoàng cung Tây Lãnh làm cho hắn không thấy được cảm xúc trong đó, chỉ thấy nàng gằn từng tiếng, giọng điệu có chút biến đổi: “Không liên quan đến ngươi! Nhanh lên!”

Độc Cô Cự Dã vừa nghe lời nói của Mạn Châu, đường cong như họa trên gương mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn một phần, sau đó hắn hừ lạnh một tiếng: “Hắn ta làm gì mà khiến ngươi quan tâm như vậy?” 

Mặc dù nói vậy nhưng động tác của hắn lại tăng nhanh tốc độ hơn rất nhiều, hắn vươn tay chạm tới sau lung nàng, lòng bàn tay chậm rãi dùng sức yên lặng truyền nội lực vào gân mạch nàng.

Chỉ chốc lát, cơ thể lạnh như băng của Mạn Châu đã dần dần có nhiệt độ.

Mạn Châu chỉ cảm thấy một luồng nhiệt độ được rót vào trong cơ thể suy yếu của mình, lục phủ ngũ tạng đang vô cùng đau đơn cũng dễ chịu hơn rất nhiều, còn điều mà nàng không thấy chính là sắc mặt tái nhợt của nàng bắt đầu hồng hào trở lại, dù là không đáng kể.

Khi nàng ngẩng đầu nhìn sườn mặt hoàn hảo của nam nhân trên đỉnh đầu mới phát hiện hắn đang híp mắt nhìn mình, tuy ánh mắt hắn sâu thẳm lạnh giá nhưng nàng không còn cảm nhận được luồng sát khí dày đặc như trước nữa.

Vì sao hắn…?

Một giây trước còn muốn bắt ép nàng, giây tiếp theo lại hao tổn tinh thần như vậy giúp nàng?

“Thế nào? Đừng có nhìn bản các chủ như vậy! Nếu không phải nha đầu ngươi còn có thể thanh tẩy chất độc, bản các chủ không ngại róc da lột xương ngươi ngay tại đây đâu!” Độc Cô Cự Dã như cảm nhận được ánh mắt của nàng, bỗng nhếch mép châm chọc.

Tuy cái miệng hắn vẫn độc ác như thường, nhưng Mạn Châu tự nhiên hiểu rõ, yêu nhiệt này cũng không xấu xa lắm.

Mạn Châu lẳng lặng thu hồi ánh mắt, cảm xúc trong lòng dần dần ổn định bình lặng như nước.  



Giờ Tý vừa qua khỏi, ở góc chết hiếm hoi nơi Chính Kiền cung không tiếng động xuất hiện bốn bóng đen vô cùng bí ẩn.

“Haha, thủ lĩnh ngươi xem, tên hoàng đế này chuẩn bị cũng nhanh đó chứ, mới đó mà đã dàn trận kĩ càng như thế này rồi!” Khóe môi ẩn dấu dưới mặt nạ đồng của Hắc Thiết cong lên một bộ dáng phúc hắc, hắn đưa mắt nhìn thế trận trước mắt mà lại cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.

“Haizz…, Hắc Thiết, ngươi đừng có giễu cợt hắn làm gì!” Hắc Huyền đột nhiên thở dài, vừa chuyển mắt nhìn cung điện vàng son trước mắt mình vừa lẩm bẩm, “Dù sao một người mà chủ thượng muốn thử chắc chắn không phải người bình thường đâu!”

“Ta nào dám giễu cợt ai đâu nha.” Hắc Huyền đánh gãy lời hắn, đồng thời cũng quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh đeo mặt nạ đen, giọng nói sâu thâm ý không lường được, “Thủ lĩnh, thế nào, bây giờ ta phải làm gì đây?”

Nhưng chưa đợi Hắc Ô kịp nói gì thì bóng đen đeo mặt nạ trắng đã lên tiếng, “Đứa nhỏ kiêu ngạo luôn cần được dạy dỗ, nam nhân này là người đặc biệt mà chủ thượng nói! Các ngươi có thể tùy ý thử nghiệm vũ khí mới mà chủ thượng gửi đến, cái chủ thượng cần chỉ là kết quả cuối cùng.” Nàng ta thản nhiên nói xong, ánh mắt dưới mặt nạ bạc đột nhiên lóe lên trầm tĩnh cùng sát khí dày đặc.

Lời vừa nói ra, Hắc Ô luôn bình tĩnh cũng cảm thấy vài phần kinh ngạc: “Dùng đến thứ đó sao, Bạch Điệp, ngươi xác định chủ thượng nói vậy?”

Cảm giác được hơi thở của Bạch Điệp thay đổi, Hắc Thiết cao giọng cười nhẹ, “Ta đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, không bằng lần này mượn hoàng cung Tây Lãnh luyện tập một phen đi.”

“Đương nhiên, dù sao đối phương cũng là đế vương một nước, còn là nam nhân mà chủ thượng công nhận, không cho hắn chút mặt mũi làm sao xứng đáng được?” Hắc Huyền lười biếng đáp lời.

“Vậy…được rồi, vậy theo kế hoạch chia nhau ra đi.” Hắc Ô cẩn thận suy ngẫm rồi gật đầu nói.

“Hoàng huynh, đệ cảm thấy có cái gì đó đang tới.” Cung Thiên Tuyệt một thân tử y đơn giản từ nội điện đi ra ngoài đại sảnh, tay áo màu tím của hắn ở trong bóng đêm này phá lệ ảm đạm.

“Ừm!” Cung Lệ Hoa nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào bầu trời đêm cũng không biết đang tìm kiếm cái gì.

Trước mặt, Tang Dực đã tập hợp xong những người tinh anh nhất trong toàn bộ hoàng cung, đứng thành một đội ngũ chỉnh tề lên tới một nghìn người. Nhóm cấm vệ quân này đều là tinh anh trong tinh anh do chính tay Hoàng thượng huấn luyện, tất cả đều mặc áo giáp kim loại được đặc chế linh hoạt, ánh mắt kiên định, môi mím chặt, cả người thẳng tắp như cây tùng, cho dù đứng giữa ánh đèn lờ mờ vẫn tỏa ra khí chất không gì thay thế được. Trên người bọn họ đều đeo rất nhiều vũ khí, tuy ngoại hình nhìn còn rất trẻ nhưng từ ánh mắt đến những động tác lưu loát hữu lực liền biết đây đều là những người đã trải qua chiến đấu, tay dính vô vàn máu tươi, lưng đeo mạng người….Một đám người như vậy đứng cùng một chỗ, khí thế tỏa ra thực khiến người ta kinh hồn, ngay cả Tang Dực người đầy kinh nghiệp cũng cảm thấy vô cùng rung động.

Hắn đã từng ăn chung ở chung với những con người này trước đây, thậm chí còn dạy dỗ họ rất nhiều, nhưng hắn thật chưa từng chứng kiên vẫn những con người ấy, chỉ với một hiệu lệnh triệu tập của Hoàng thượng lại thay đổi thành ánh mắt và khí thế đến bậc này. 

Nhưng phải đối mắt với thế lực như thế nào mà Hoàng thượng lại phải huy động lực lượng tối mật này trong chính hoàng cung chứ?

“Hoàng huynh, có phải ‘người đó’ mà huynh hay nhắc tới đang đến hay không? 

Người đó thực sự đáng sợ đến mức phải làm đến thế này sao?” Cung Thiên Tuyệt bước tới đứng sánh vai với Cung Lệ Hoa, không nhịn được nghi ngờ trong lòng mà hỏi ra tiếng.

“Không phải  đáng sợ!” Cung Lệ Hoa nói xong thì dừng một chút, giống như cảm giác được điều gì đó, ánh mắt lạnh băng khẽ động, nhẹ nhàng lướt qua xung quanh, “Mà rất đáng sợ!”

Khoảnh khắc Cung Lệ Hoa dứt lời, đồng tử Cung Thiên Tuyệt đột nhiên co rút lại, hắn ngạc nhiên nhìn hoàng huynh của mình, một người có thể làm cho hoàng huynh nói ra hai chữ đáng sợ rốt cuộc phải kinh khủng như thế nào, một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.

‘Lách cách’ 

Trong bóng đêm đột nhiên vang lên những tiếng vang ròn tan!

Cùng lúc đó tinh anh của Cấm vệ quân giống như nghe được mệnh lệnh, tất cả đều đồng loạt cầm kiếm phòng thủ, sẵn sàng chiến đấu.

“Bảo hộ Hoàng thượng!” Tang Dực mạnh mẽ quát một tiếng, kiếm trong tay như ánh đao, gió lạnh xung quanh lại bay lượn từng hồi.

“Hừ!” Hắc Thiết hừ lạnh một tiếng, hắn mở hộp gỗ vẫn mang bên người, bên trong có một ống sắt hình thù kì lạ, thứ vũ khí này chính là thần binh trong miệng chủ thượng sao? Nó không có bất cứ chỗ sắc bén nào, chỉ toàn ống là ống.

Cầm thần binh nặng trịnh trong tay, Hắc Thiết học theo động tác mà mình được đào tạo qua, hắn cẩn thận nhìn qua ‘ống ngắm’ ở đầu thần binh, ngón tay trỏ chầm chậm đặt vào vị trí, từ từ ấn xuống.

“Bằng!” Một tiếng vang kinh thiên động địa đột nhiên vang lên.

Tang Dực còn chưa hồi phục và định hình đã xảy ra chuyện gì thì thân thể mình như bị một cỗ lực lượng vô hình làm bị thương, trong sự kinh ngạc của mọi người Chính Kiền cung mà ngã xuống nền đá.

Hai mắt hắn vô cùng choáng váng, cả người nháy mắt nhiễm một tầng máu tươi, không kịp ngồi dậy lại phun ra một ngụm máu đen. 

“Tang Dực!” Cung Thiên Tuyệt nhanh chóng giữ chặt vết thương của hắn, hai tay run rẩy. Công phu của Tang Dực hắn biết rất rõ, ngay cả bản thân cố hết sức mới có thể đánh ngang ngửa với hắn, vậy mà đối phương lại xuất thủ thậm chí nhanh gấp mấy lần và lực sát thương đó….

Hắn thậm chí còn chưa nhìn thấy mọi chuyện, chỉ biết khi nghe thấy tiếng nổ thì nam tử trước mặt liền trọng thương. Thật là đáng sợ!

“Hoàng huynh?”

“Tất cả cầm khiên theo hiệu lệnh của trẫm! Phòng thủ tuyệt đối!” Ánh mắt Cung Lệ Hoa tối sầm, bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt đến mức tím ngắt, nhưng thanh âm trong trẻo trầm thấp của hắn làm cho không một ai biết được thực chất hắn đang suy nghĩ gì.

Việc thống lĩnh cấm vệ quân bị trọng thương trong nháy mắt mà không biết đối phương là ai làm cho cấm vệ quân chết lặng. Nhưng đó cũng chỉ trong nháy mắt, đích thân hoàng thượng đang nhìn bọn họ, bọn họ phấn chấn còn không kịp, càng không thể để ảnh hưởng sĩ khí của chính mình.

Hắc Thiết nâng tay lên vuốt ve thần binh đang tỏa hơi nóng, nhẹ cười ra tiếng, “Nha, lần đầu đã bắn lệch rồi, nếu lần thứ hai còn không đúng thì chủ thượng sẽ trách phạt ta mất a!”

Cánh tay của hắn một lần nữa giơ lên, nhắm ngay trái tim Cung Lệ Hoa.

“Tất cả nằm xuống!”  Một giây nghe thấy thanh âm kia, Mạn Châu giống như bị sét đáng ngang tai, cuồng phong rít gào bên người làm cả người nàng run lên, đây là…tiếng…súng. Đúng vậy, chắc chắn là tiếng súng, nhưng tại sao…

“Pằng!”  

Dường như cùng một lúc với tiếng hô của Mạn Châu,  Cung Lệ Hoa vươn tay kéo Cung Thiên Tuyệt đang đỡ Tang Dực nằm xuống, bên cạnh, đám cấm vệ quân cũng đồng loạt ngã xuống. 

Viên đạn thô sơ vẽ một đường lửa cháy xẹt trong không khí rồi ghim sâu vào nền đá cẩm thạch tạo ra một vệt nứt dài nhìn rất kinh người.

Chính là lúc này, lợi dụng thời gian trong nháy mắt, Mạn Châu thoát khỏi người Độc Cô Cự Dã, tay trái chuyển động, hàng loạt kim ngân gắn chỉ đỏ thoát khỏi ống tay áo của nàng, đâm thẳng vào một góc chết khuất tầm nhìn.

Không bắn chúng mục tiêu làm trong lòng Hắc Thiết cả kinh. Không đợi cho hắn hiểu được chuyện gì xảy ra, thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng huyết y, sau đó vô vàn ngân châm ở đây quấn lấy thần binh trong tay hắn, làm cho hắn không cách nào có thể rút được cánh tay ra.

“Chết tiệt! Cái quái…”

Hắc Thiết đột nhiên rít một hơi, kinh ngạc nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nhợt như ma quỷ đột ngột xuất hiện trước mặt mình, đặc biệt là một kim ngân sắc lẹm đang đặt trên động mạch cổ hắn!

Hắn không sợ hãi, những năm sống trong địa ngục kia đã làm hắn quên mất chữ sợ viết như thế nào rồi, chỉ là cảm thấy kinh ngạc, thân thủ của nữ tử này thật là quỷ dị, giống như….

“Không tệ!” Hắc Thiết đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha hai tiếng, “Hắc Huyền, ngươi nói xem nên xử trí với nữ nhân phá hoại hứng thú của ta như thế nào?”  

Mạn Châu nghe ra ý nói của hắn, hắn đang nói là chỉ cần nàng động thủ một chút, đồng bọn của hắn sẽ lập tức ra tay giết sạch đám người bên dưới. Cặp mắt phượng của nàng tựa như đang chứa hắc ám vô tận, khiến người ta nhìn không thấy điểm cuối, biểu tình của nàng lúc này bình tĩnh đến nỗi đáng sợ.

“Nếu các ngươi dám động, ta lập tức giết hắn!”

Lời nói của nàng bình thản mà ẩn chứa sát khí vô tận, không có một chút nhượng bộ nào!

Hắc Thiết bị lời này của nàng làm cho bật cười, vừa định trào phúng thì thấy Mạn Châu hơi động cánh tay, thần binh của hắn lập tức rơi vào trong nàng, mà đầu của thần binh đang ngắm vào chính giữa mi tâm hắn, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của nàng đang ấn xuống giữa chốt bắn.

Hắc Thiết hoàn toàn kinh hãi! Nữ nhân này….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.