Tuy hơi thở tiểu thư chỉ dao động trong nháy mắt liền ổn định lại nhưng Lục Y thân là ám vệ nhiều năm nên cảm nhận rất rõ. Cảm xúc này, không lẽ…
Chân mày nhíu một chút, có lẽ khi Tướng quân trở về nàng sẽ bẩm báo một chút….
Hoàng Phúc sống trong cung đã lâu, nhìn thần sắc của chủ tử liền mang máng hiểu chút chuyện xảy ra. Tuy hắn tiếp xúc với nàng chưa lâu, nàng tuyệt nhiên cũng không nguyện mở lòng nói cái gì với hạ nhân như hắn, nhưng hắn lại có chút thật lòng quý mến vị quý phi lạnh lùng trầm tĩnh này. Nếu hắn còn có thể sinh hài tử, chắc chắn cũng chạc tuổi nàng thôi..
Lúc này bắt gặp nàng nhìn Hoàng thượng từ xa, liền tiến lên vài bước nhẹ giọng hỏi:
“Nương nương có muốn đi qua không? Nô tài đi thông báo với hoàng thượng!”
“Qua làm gì?” Mạn Châu giống như vừa ở trong hồi ức tỉnh lại, nghe thấy Hoàng Phúc hỏi như vậy thì nhướng máy.
“Này…” Hoàng Phúc suy nghĩ một chút, cái này còn phải hắn giải thích?
“Nương nương có thể đến trò chuyện cùng hoàng thượng? Hoàng thượng từ khi xảy ra biến cố hai mươi năm trước, tỉnh lại liền trở nên trầm tĩnh vô cùng, nô tài cảm thấy hẳn là rất hợp với tính tình của hoàng thượng.”
“Không cần.” Mạn Châu giương lên khóe môi, nàng hôm nay đến mục đích chỉ muốn nhìn nơi của hắn một chút, về sau hai người không thiếu cơ hội gặp mặt.
= = =
Bên trong lương đình, Cung Lệ Hoa đứng thẳng, đứng bên cạnh hắn không ai khác chính là Tang Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-phuong-cung/127355/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.