Ngày hôm sau, lại là một ngày nhạt nhẽo trôi qua đối với Ngưng Tịnh. Cô vẫn không nhận được hợp đồng quảng cáo nào, rảnh rỗi nên đành tới bệnh viện thăm bố hẳn một buổi sáng. Đương nhiên là hôm nay Việt Bân không đi cùng cô, anh ấy rất bận, cô không thể cứ suốt ngày làm phiền anh ấy được. Chuyện này cô cũng không nói với anh ấy.
Tối nay là sự kiện thảm đỏ rồi, cô ảo não, do dự không biết có nên đi hay không? Dù sao giải cũng chẳng thuộc về cô, một diễn viên nhỏ bé như cô, có đi hay không cũng như không. Dù sao từ đầu tới cuối cũng chẳng có ai quan tâm tới cô.
Rời khỏi bệnh viện trời đã trưa rồi. Ngưng Tịnh đứng trước cổng bệnh viện bắt taxi, nhưng mãi chẳng có xe taxi nào. Cô quên mất, khu bệnh viện này rất khó bắt taxi, là bởi vì lần trước cô đi cùng Việt Bân nên có xe riêng. Chứ một diễn viên nghèo như cô sao đủ tiền mua xe cơ chứ?
- Mệt mỏi quá, chắc mình sẽ đi bộ tìm kiếm mấy quán ăn để ăn lót dạ đã rồi tính sau.
Thật sự mấy ngày nay Ngưng Tịnh đã đủ mệt mỏi rồi. Cô suy nghĩ rồi bước đi, bóng dáng nhỏ bé cô độc bước trên vỉa hè. Vì cô có đeo khẩu trang cho nên cũng không có ai nhận ra cô là ai cả, thế thì cô có thể thoải mái ăn một bữa no nên rồi.
Đang bước đi mấy bước, đột nhiên cô có cảm giác một chiếc siêu xe đang đi lại gần mình, càng ngày càng gần hơn nữa. Theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-no-ac-ma-muon-chiem-huu/165124/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.