Buổi tối, Việt Bân mới đưa Ngưng Tịnh về đến nhà. Đứng ở ngoài cửa, cô lưu luyến tạm biệt anh ấy:
- Vậy...em vào nhà nha. Anh cũng đi đi, muộn rồi.
Hôm nay Việt Bân rảnh rỗi đưa cô đi ăn, cô như được voi đòi tiên, liền bắt Việt Bân đưa cô đi chơi khắp nơi. Nhưng nguyên do chủ yếu của cô chỉ là vì để giải toả căng thẳng mà thôi. Đúng vậy, là người đàn ông tên Hoắc Thường Nghị kia, hắn ta đã khiến cho tâm tư cô hoảng loạn vô cùng. Trong suốt thời gian ăn phô mai cùng Việt Bân, đầu óc cô không ngừng nhớ tới hình ảnh của hắn. Chính cô cũng không có cách nào để ngừng nghĩ đến hình ảnh nụ cười ma quái đó nữa.
Không được, cô nhất định phải quên hình ảnh đó đi...
Trước sự thất thần của cô, Việt Bân dường như không nhận ra. Anh chỉ mỉm cười ôn nhu với cô, tạm biệt cô trước cổng rồi quay lưng bước đi. Nhưng đi được mấy bước, đột nhiên anh dừng chân lại. Cô tò mò khi thấy anh quay lại và đang bước về phía mình:
- Việt Bân...?
Anh không nói gì cả, chỉ đột nhiên anh ôm chặt cô, lưu luyến như không muốn rời. Ngưng Tịnh nhất thời đứng hình một lúc rồi cũng mỉm cười, hai tay cô liền vòng qua ôm lại anh.
- Anh sao vậy?
Việt Bân ôm cô thêm một lúc nữa rồi mới từ từ buông cô ra, anh khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của cô:
- Không có gì, chỉ là đột nhiên không muốn xa em thôi. Ngủ ngon, Tịnh Tịnh.
- Anh cũng vậy nha.
Ngưng Tịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-no-ac-ma-muon-chiem-huu/165123/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.