Chương trước
Chương sau
(1)
- Ngưng Tịnh, con đứng ở đây chờ mẹ một lát nhé. Nhớ là đừng chạy đi đâu xa.
Mẹ cô đặt cô xuống đường quốc lộ, dường như hai mẹ con đã đi một quãng đường rất dài để có thể tới được đây. Nghe mẹ nói vậy, Ngưng Tịnh ngoan ngoãn gật đầu vâng lời.
- Vâng, mẹ mau đi nhanh rồi về mẹ nhé.
Ngưng Tịnh mới 7 tuổi đã vô cùng hiểu chuyện, gia đình cô khó khăn, cô cũng chẳng dám đòi hỏi gì nhiều từ mẹ. Chỉ mong mẹ đi nhanh rồi về nhanh thôi.
Ở nhà, bố cô vẫn còn đang ốm. Mẹ bảo đưa cô tới thị trấn để mua thuốc cho bố nên cô cũng chỉ muốn mẹ về nhanh nhanh để cho bố đỡ phải chịu đựng lâu. Cô thương bố mình lắm, thương cả mẹ mình nữa.
Mẹ cô mỉm cười, nhìn cô thêm một lần cuối:
- Mẹ đi đây nhé, Ngưng Tịnh của mẹ!
- Vâng.
Dường như cô vẫn chưa hiểu hàm ý trong câu nói của mẹ, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng tới sau này cô mới biết, mẹ đã bỏ hai bố con cô mãi mãi. Mẹ đã đi theo người đàn ông giàu có khác rồi. Từ giờ mẹ sẽ không còn là mẹ của cô nữa.
Nhưng hiện giờ cô chỉ mới 7 tuổi mà thôi, sao nghĩ được nhiều tới vậy chứ? Đứng ở đường quốc lộ đợi được một hồi lâu, cô cảm thấu hơi đói. Phía sau cô là một khu rừng âm u, con đường quốc lộ này cũng rất ít xe cộ qua lại.
Cô đứng chờ thêm một lúc nữa, đột nhiên đằng sau cô, phía khu rừng âm u đó phát ra tiếng động nhỏ:
- Meo!
Theo phản xạ, cô quay sang nhìn. Thì ra là một con mèo nhỏ, con mèo nhìn cô hồi lâu, ánh mắt nó dường như là đang muốn nói điều gì đó với cô vậy.
Cô cũng mải mê ngắm nhìn con mèo, đột nhiên con mèo đó chạy vào rừng. Thấy thế cô liền đuổi theo mèo nhỏ, chỉ vì thú ham chơi nhất thời của mình. Đuổi mãi, cuối cùng cô mệt quá và dừng chân lại, nhưng cô không thấy con mèo đó đâu nữa.

Cô hốt hoảng nhìn xung quanh mình, mọi thứ đều tối đen như mực, chỉ có mỗi ánh trăng mờ mờ ảo ảo đang soi đường cho từng bước đi của cô mà thôi.
Cô sợ hãi trước cảnh rừng âm u, vô thức lùi lại phía sau. Chợt bàn chân cô chạm phải cái gì đó, cô hoảng hốt quá mà hét lên.
- Aaa...!
- Yên lặng chút đi.
Là giọng của một người đàn ông trưởng thành. Cô liền quay sang đằng sau mình, quả thực có một người đàn ông lạ đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, hơi thở của hắn hơi khó nhọc, một tay ôm lấy vết thương trên ngực.
Ngưng Tịnh tuy hơi sợ hãi, nhưng cô đã lấy hết dũng khí và ngồi xuống hỏi han người đàn ông lạ ở trước mặt mình.
- Chú ơi...chú không sao chứ?
Nghe giọng nói trong trẻo của một cô bé vang lên, hắn ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn cô. Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, cô có thể thấy rõ ánh mắt của người đàn ông này đang chuyển dần thành đỏ. Cô hơi sợ sệt mà lùi bước lại.
Nhưng quả thực, người đàn ông này nhan sắc không phải tầm thường.
Hắn vẫn nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng không chút gợn sóng. Nhưng mà, mùi máu trên người cô thơm quá. Đích thực là cô mang trong người dòng máu mà loài ma cà rồng thích nhất rồi.
Hắn thật muốn cắn cô!
- Cô bé, có tin là trên đời này có ma cà rồng không?
Đột nhiên người đàn ông này lên tiếng khiến Ngưng Tịnh giật cả mình. Nhưng câu hỏi của hắn khơi gợi trí tò mò của trẻ nhỏ quá. Cô ngây thơ bước lại gần hắn.
- Ma cà rồng là sao ạ?
- Ma cà rồng có thể hút máu của cháu bất cứ lúc nào.
Lập tức hắn kéo cô xuống ngồi gần mình, khoảng cách gần thế này, cô có thể cảm nhận được mùi hương nam tính của hắn đang bao vây lấy cô. Nhưng cô lúc đó chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, vốn không biết thế nào là động chạm thân mật giữa nam và nữ.

Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, rồi dần chuyển xuống gáy cô. Hắn vén toàn bộ mái tóc mềm mượt của cô ra đằng sau, cúi xuống hít hà mùi hương thơm của dòng máu đang chảy trên người cô.
Thậm là thơm quá!
Miệng hắn vẫn không quên cất lời thăm dò cô:
- Cháu sợ chú không?
Đột nhiên bị người đàn ông lạ ôm chặt lấy, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve cô, cô cũng chỉ suy nghĩ đơn giản là hắn đang yêu thương cô, âu yếm cô mà thôi.
- Chú hiền như vậy, cháu không sợ chú đâu.
Nghe câu trả lời đầy ngây thơ của cô bé nhỏ, hắn thích thú khẽ nhếch môi cười đầy yêu nghiệt. Cô cũng thật là đáng yêu quá đi.
Thấy người đàn ông lạ trước mặt đang cười, cô liền ngây thơ mà cười theo:
- Chú đang có chuyện gì vui hay sao?
- Ừm, do cháu đáng yêu quá mà. Thật vui khi gặp được cháu ở đây.
Hắn cúi xuống cổ cô, hít hà mùi thơm rồi nhè nhẹ hôn lấy từng tấc da thịt mềm mại vốn có của trẻ con. Hắn nhè nhẹ mút mát từng chút một, rồi cuối cùng nhe răng ra và cắn cô một cái.
Đang được âu yếm, bỗng nhiên hành động âu yếm trở thành hành động cắn khiến cô đau đớn kêu lên. Dường như cô đang cảm nhận được dòng máu trên người mình đang chảy ra từng chút một.
- Chú...chú đang làm gì vậy?
Sức mạnh giữa trẻ con và người đàn ông trưởng thành vốn đã chênh lệch nhau rất lớn, vốn dĩ cô không thể nào đẩy được hắn ra, không thể nào ngăn được hành động của hắn. Thế nhưng cô vẫn tò mò hỏi, không hiểu hắn đang làm gì mình đây.
- Chú đang yêu thương cháu đó, cô bé nhỏ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.