Tiểu Thanh vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Sư phụ muốn đi đâu điều dưỡng, để con cõng sư phụ đi.
Vi Ngã vừa cười vừa đáp:
– Đi đâu cũng được, nhưng cần nhất là phải tránh xa núi Ai Lao này, vì khoảng núi này đã chôn vùi mấy chục năm quý báu của sư phụ rồi. Nên sư phụ không muốn trông thấy hình bóng của nó nữa.
Tiểu Thanh ngẫm nghĩ giây lát, vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Sư phụ, chúng ta đi Điền Trì hay Nghi Hải nhé? Để con mua một chiếc thuyền chở sư phụ đi, một mặt câu cá, một mặt điều dưỡng, không biết sư phụ có bằng lòng không?
Vi Ngã gật đầu, vừa cười vừa đáp:
– Thanh nhi nghĩ rất chu đáo, nhưng còn hai việc nữa, khiến sư phụ hoài nhớ đã lâu.
Tiểu Thanh không đoán ra được hai việc gì, mà Vi Ngã hoài nhớ đã lâu, nên nàng mỉm cười hỏi tiếp:
– Sư phụ hoài nhớ cái gì thế?
Vi Ngã vừa cười vừa đáp:
– Năm xưa sư phụ đã đi Tân Cương, Mông Cổ, và Tây Tạng một phen, sư phụ rất thích nơi băng thiên tuyết địa và bãi sa mạc thênh thang, từ khi bị quẩn chân ở Ai Lao đến giờ, sư phụ không được trông thấy bãi cát vàng với một chút băng tuyết, vì thế mà sư phụ vẫn cứ hoài nhớ hai món ấy không ngớt.
Tiểu Thanh nghe nói sực nhớ đến chủ nhân mình hẹn đấu với Âm Tố Mai ở A Nhĩ Kim Sơn, nàng liền đề nghị với Vi Ngã tiếp:
– Sư phụ, chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-my-nhan/1874178/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.