“Đại tiên, mau trốn đi, lôi kiếp sắp đến rồi. Ngài giết nhiều người như vậy, tôi lo…” Biết Tô Mặc Bạch không còn phẫn nộ như trước nữa, Đại Quỷ vương dè dặt đến gần, khuyên anh rời khỏi thôn này, áp chế tu vi, tránh né lôi kiếp.
“Không cần, nên tới thì sẽ tới.” Tô Mặc Bạch cẩn thận cất lá thư của Tô Mạt vào ngực, ngẩng đầu hờ hững nhìn mây đen không ngừng cuồn cuộn và sấm chớp đan xen lóe lên.
“Ngươi và mấy anh em rời đi trước đi, thuận tiện mang Thanh Nương theo, ta đã giết gã đạo sĩ kia rồi, cho nên chuyện điều tra tung tích chồng cô ấy đành phải giao lại cho anh em các ngươi. An táng hai người họ cho tốt, đây là nhắn nhủ của Tô Tô.” Nói xong Tô Mặc Bạch vung tay lên, tạo ra một kết giới ngăn cách giữa mình và Đại Quỷ vương, chẳng đoái hoài đến họ đang kêu la, thản nhiên nhìn về phía nhà Tô Mạt, chờ lôi kiếp giáng xuống.
“Đùng đoàng!”
Một tia sấm sét màu tím xé toạc tầng mây, tiếng vang đinh tai nhức óc khiến người ta kinh hoàng.
“Đại tiên, ngài đừng trì hoãn nữa, đi nhanh thôi, ngài vừa gây ra sát nghiệp, lúc này mà vượt lôi kiếp sẽ chết chắc đấy.” Đại Quỷ vương không dám đến gần Tô Mặc Bạch, hắn chỉ là Quỷ vương, chỉ một tia lôi kiếp đánh xuống thôi thì đã có thể rơi vào kết cuộc vạn kiếp bất phục.
“Các ngươi đi đi.” Tô Mặc Bạch hờ hững nhắm mắt lại, nếu đời này không thể gặp lại Tô Tô thì bất sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-mach-phuong-hoang/1862107/chuong-24-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.