Chương trước
Chương sau
Tại căn phòng ấy, không khí bỗng ấm áp như mùa xuân tươi đẹp đang ngự trị. Đoàn Trung Ngọc được gặp lại Ngọc Diện thư sinh với biết bao nỗi vui mừng, nỗi mến thương, nên cả hai cùng nhau tâm sự, hàn huyên, uống những chung trà thơm ngát.

Đoàn Trung Ngọc hỏi :

- Lâu nay huynh không gặp được đệ, huynh thật nhớ lắm, tại sao hiền đệ lại xuất hiện ở đây kịp lúc quá vậy?

Ngọc Diện thư sinh nở một nụ cười nói :

- Tiểu đệ cũng thật sự mong nhớ đoàn huynh lắm, dù không gần nhau, nhưng những bước đi của huynh đệ đều có tin tức đầy đủ.

Đoàn Trung Ngọc cười nói :

- Hiền đệ tuyệt thật! Có được người như đệ bên cạnh thì huynh chắc sẽ không lo lắng gì nữa cả.

Ngọc Diện thư sinh nói :

- Đoàn huynh có nhớ ở Lương Gia Trang không? Đệ có hứa hẹn với Hắc Y bang chủ tìm ra vụ án Tuyệt Kiếm thật ra không phải là không có nguyên do.

Đoàn Trung Ngọc bỗng xen lời nói :

- Vậy người viết đơn cho huynh là của đệ có phải không?

Ngọc Diện thư sinh gật đầu đáp :

- Đoàn huynh nhanh trí thật! Mới nói sơ là huynh đoán ra ngay.

Ngọc Diện thư sinh nó tiếp :

- Để có thể làm việc này, đệ đã xin vào làm ở Hắc Y bang và phục vụ tại nhà của Phi Phong Đào Ngân.

Ngưng một lát, Ngọc Diện thư sinh nói tiếp :

- Do có sự may mắn mà đệ biết được bí mật của lão họ Đào, và tìm đến Hoa Mỹ Nương với danh nghĩa là thuộc hạ của lão Đào Ngân.

Ngọc Diện thư sinh nhìn ra ngoài tiếp :

- Không ngờ công việc lại tiến triển tốt đẹp như vậy. Do luôn theo dõi công việc của Hắc Y bang nên đệ có biết được mưu sâu của Truy Mệnh Giang Hải Xuyên và lão Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp.

Đoàn Trung Ngọc bỗng hỏi :

- Hiền đệ làm việc này rất khó nhọc, chắc nguyên do của nó không phải tầm thường phải không?

Ngọc Diện thư sinh đáp :

- Đúng vậy! Nhưng hôm nay đệ chưa cho huynh biết được.

Đoàn Trung Ngọc nói nhanh :

- Vậy chừng nào hả?

Ngọc Diện thư sinh nói như lẩm bẩm :

- Có lẽ chỉ đến ngày mai nữa thôi!... ngày mai!...

Ngoài đường lúc này rất đông người đang đổ ra đón ánh nắng chan hòa khắp mọi nơi.

Những quán hàng ăn uống người ngồi đầy chặt cả.

Các đáp đông đổ về tụ họp trước đại gia trang của Hắc Y bang càng lúc càng đông.

Bỗng nhiên có những hồi trống và kèn vang lên từ một con đường gần đó. Lại có mấy mươi người áo đen, người thì thổi kèn người thì đánh trống, có người cầm đao hay kiếm và chính giữa lại có một thiếu niên mặc đồ tang phục đi dọc theo đường lớn trước toán đánh trống thổi kèn.

Cứ đi một khoảng, họ đều dừng lại. Thiếu niên kia bắt đầu cất tiếng khóc bi ai, than oán và kể chuyện bi thảm của mình.

Thiếu niên kể cha mẹ mình đã bị sát hại nên ngày nay hắn trở thành cô nhi. Tiếng kể nức nở ấy làm mọi người thật cảm động.

Cuối cùng, thiếu niên nọ quỳ xuống đất gào lớn :

- Tôi là một cô nhi, phụ mẫu tôi bị lão họ Hàn giết chết, tôi lại không biết chút võ công nào. Cái thù của tôi xin nhờ các vị hiệp nghĩa đứng ra duy trì công đạo Tức thì đám đông phụ họa la lớn :

- Đánh chết Hàn Mộ Hiệp, đánh chết tên giả nhân giả nghĩa.

Đặc biệt khắp nơi lại có rất nhiều chỗ cũng có thiếu niên hoặc thiếu nữ mặc tang phục làm những việc như thế.

Những sự việc này đã làm kích động đám đông khắp nơi trong thị trấn nên họ tụ tập quá đông với sự tức giận trong lòng.

Đám thuộc hạ của Hắc Y bang đang đi trên đường hay đang vận chuyển hàng đều bị đám đông tiến đánh ác liệt, khiến một số bỏ mạng và một số hốt hoảng bỏ chạy mất.

Còn một số người khác thì ùa ra đến trước cửa đại trang của Hắc Y bang kia chửi rủa :

- Hàn Mộ Hiệp! Mau mở cửa ra chịu tội.

Vừa la hét, chửi rủa, họ lấy đá liệng vào gia trang. Thế là người khác cũng bắt chước làm theo.

Những kế hoạch xách động này đều do Ngọc Diện thư sinh và Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm sắp đặt. Ngọc Diện thư sinh đi tìm kiếm các cô nhi của những người bị người bịt mặt sát hại rồi đem họ đến đây để phát động chống đối Hàn Mộ Hiệp.

Kế Hoạch này lão Thần Thủ rất đắc ý, vì lão thấy Đoàn Trung Ngọc trở thành anh hùng và hoàn toàn ngoài sức kiềm chế của lão.

Bao nhiêu quyền thế và danh dự trong kế hoạch nhằm chuẩn bị cho chính lão. Giờ đây không còn hy vọng nữa mà tất cả thuộc về tay của Đoàn Trung Ngọc rồi.

Đây là cơ hội cuối cùng để dành lại quyền thế của lão nên Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm tổ chức rất tỉ mỉ và kỹ lưỡng.

Ngoài đường phố, người mỗi lúc một đông và cũng mỗi lúc một náo loạn hơn.

Đám người ở trước gia trang của Hắc Y bang chỉ la lối ném đá đại khái chứ không dám đập phá. Có lẽ họ còn sợ sức mạnh của Hắc Y bang Bóng chiều đã nghiêng dài và ánh nắng đã yếu hẳn đi. Bỗng cánh cửa ngôi đại gia trang của Hắc Y bang mở lớn.

Lão Bang chủ Hàn Mộ Hiệp mặt lạnh lùng thong thả bước ra. Đôi mắt của lão như hai luồng điện liếc qua đám người đứng trước cửa.

Những tiếc la ó tức thì bớt đi.

Lão đợi đến lúc không còn một tiếng ồn ào nào nữa, lão mới cất giọng trầm trầm nói :

- Các vị tập trung nơi đây để làm gì?

Tiếng nói của lão như tiếng trống vang đi, làm cho những người đứng phía trước phải dội lui lại hết ba bốn bước.

Thấy đám đông vẫn yên lặng, Hàn Mộ Hiệp lại Nói :

- Nếu các vị không có việc gì thì hãy về đi.

Bỗng giữa đám đông có người la lên :

- Nợ máu phải trả bằng máu. Lão thiếu món nợ từ mấy mươi năm qua, nếu hôm nay không trả thù thì chúng tôi buộc lòng đoàn kết hợp quần ra tay.

Tức thì hàng loạt tiếng la ó làm náo động và đám người nhốn nháo mất trật tự như sắp sinh loạn Lão Hàn Mộ Hiệp quát to một tiếng :

- Im lặng!

Tiếng quát của lão bằng nội lực uyên thâm, nên gầm lên như tiếng sấm. Bao nhiêu tiếng la ó lại phải dẹp hết.

Lão hai tay nắm chặt nói :

- Ai muốn nói gì cứ lên đây mà nói.

Trong đám đông người này nhìn lên người kia nhưng chẳng có một ai dám tiến lên.

Lão lại nói :

- Những vụ giết người từ mấy mươi năm qua chính lão đây cũng chẳng biết. Tại sao các vị lại nghe lời đồn đại của bọn tiểu nhân mà cho lão là hung thủ?

Có vài tiếng la :

- Đó là sự thật được chứng minh. Lão còn muốn chối nữa sao?

Hàn Mộ Hiệp nói lớn :

- Sự thật chỗ nào. Có ai lấy bằng cớ chứng minh được không? Hãy đưa người chứng ra, lão hứa sẽ không động tới mảy may nhân chứng ấy.

Lúc ấy Tống Kim Long từ trong gia trang cũng bước ra nói :

- Tôi xin hứa sẽ bảo vệ nhân chứng. Còn nếu không ai có bằng chứng xác thật mà chỉ phát ngôn càn bướng, phỉ báng thì Tứ Linh Kim Bảo sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho Hắc Y bang chủ vậy.

Hàn Mộ Hiệp tỏ vẻ cảm kích những lời nói của Tống Kim Long lên nói :

- Không lẽ các vị không tin vào lời của đại trưởng nam của Bảo chủ Kim bảo Tống Thiên hay sao?

Ai cũng biết Bảo chủ Tống Kim Thiên có các con xuất thân từ võ học danh môn chính phái và họ cũng rất có uy tín, vì từ trước tới nay họ chưa có gây ra một tai tiếng nào. Lời nói của chàng ta có giá trị vì đã trải qua thời gian dài thử thách.

Tuy nhiên vẫn có tiếng xì xào nho nhỏ với nhau :

- Họ là sui gia! Dĩ nhiên bênh nhau là thường.

Nhưng rồi đám đông trên con đường lớn này đều im lặng phăng phắc, một sự im lặng nặng nề.

Đột nhiên có tiếng cười rất to và dài phát ra từ cuối con đường hơi xa xa chỗ đám đông.

Tiếng cười làm cho ai nấy đều giật mình, quay về hướng ấy. Cả Hàn Mộ Hiệp và mấy huynh đệ Tứ Linh Kim Bảo cũng hướng mắt về phía phát ra tiếng cười và thấy Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm xuất hiện.

Đám đông nhốn nháo cả lên, lão Hàn Mộ Hiệp và huynh đệ Tứ Linh Kim Bảo đều biến sắc mặt.

Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm thong thả tiến bước đi đến. Đám đông đều tránh lối để cho lão ta bước gần đến trước mặt Hàn Mộ Hiệp.

Tống Kim Long chấp tay nói :

- Lương gia chủ đích thân tới đây chắc là mang theo bằng chứng cụ thể phải không?

Lương Sĩ Nhâm không vội trả lời mà nhìn vào Hàn Mộ Hiệp nói :

- Hắc Y bang chủ là người lừng lẫy giang hồ, vì vậy tất cả mọi việc tố cáo đều phải có bằng chứng phải không?

Hàn Mộ Hiệp cười nhạt nói :

- Bất tất phải nhiều lời! Hãy đưa bằng chứng ra đi!

Thần Thủ đưa tay ra hiệu và nói lớn :

- Cho mời Hoa Mỹ Nương tới đây.

Tức thì có hai hán tử đi kèm một phụ nữ trung niên son phấn phục sức sặc sỡ tiến đến.

Lương Sĩ Nhâm lớn tiếng nói :

- Đây là Hoa Mỹ Nương của Thiên Thai lầu ở thị trấn này mà có lẽ nhiều vị biết đến Lương Sĩ Nhâm chỉ vào Hàn Mộ Hiệp nói :

- Đây là Hắc Y bang chủ! Người đã đấu với Tuyệt Kiếm Thượng Quan Kiệt năm xưa trên đỉnh Đại Nhan Sơn. Bà cứ đứng đây, kể hết những gì bà biết cho các vị anh hùng hào kiệt nơi đây nghe đi!

Hoa Mỹ Nương nhìn quanh có vẻ ngần ngừ thì Lương Sĩ Nhâm nói tiếp :

- Bà không phải lo gì cả. Ở đây bà được bảo vệ an toàn mà.

Hoa Mỹ Nương cố gắng nói :

- Vâng tôi xin kể tất cả.

Thế là Hoa Mỹ Nương lên tiếng kể tất cả từ đầu đến cuối những điều bà biết. Tiếng nói của bà ta không mấy lớn nên mọi người càng phải im lặng để nghe cho rõ.

Trong lúc Hoa Mỹ Nương kể, Hàn Mộ Hiệp vẻ mặt của lão không chút thay đổi cũng không nói lời nào, nên ai không biết cái ý niệm phản ứng trong lòng lão như thế nào?

Tứ Linh Kim Bảo thì nét mặt hơi nhăn và thỉnh thoảng liếc qua Hàn Mộ Hiệp.

Trong khi đó nơi trên lầu kia bên tường Ngọc Diện thư sinh nói với Đoàn Trung Ngọc giọng nói hơi lạc đi.

- Chút nữa thì tiểu đệ xuống rồi thì tùy tình thế mà Đoàn huynh xuất hiện để duy trì cục diện khó khăn hôm nay đấy!

Đoàn Trung Ngọc đáp :

- Huynh biết rồi, đệ hãy cẩn thận lắm mới được. Võ công của Hàn Mộ Hiệp cao cường lắm đó.

Ngọc Diện thư sinh đáp :

- Đệ đã đổ hết công sức của mình cho ngày này đấy. Hy vọng phụ mẫu dưới suối vàng sẽ phù hộ cho đệ.

Lúc Hoa Mỹ Nương kể xong câu chuyện ấy, thì Lương Sĩ Nhâm lại nói tiếp :

- Các vị đã nghe rõ rồi chứ?

Rồi Lương Sĩ Nhâm quay sang Hàn Mộ Hiệp nói :

- Hắc Y bang chủ còn có gì muốn nói không? Chính lão và thuộc hạ lão muốn nhổ tận gốc nên đã đốt và thiêu hủy Thượng Quan gia trang. Ngoài ra chính lão là người bịt mặt giết hại bao nhiêu cao thủ.

Hàn Mộ Hiệp ngửa mặt cười lớn nói :

- Thật là hoang tưởng? Chỉ có lời nói của một kỹ nữ già mà dám cho là bằng chứng ư? Còn suy diễn này suy diễn nọ.

Lão gằn giọng và nói to lên :

- Thứ bằng chứng như thế ai mà chẳng làm được. Chỉ cần có tiền, có tiền thì mua được biết bao nhiêu người, huống chi là một kỹ nữ già, ai mà có thể tin được.

Tống Kim long nói :

- Đúng như vậy! Đây chưa phải là bằng chứng xác thực được.

Lương Sĩ Nhâm nói :

- Nếu như vậy, muốn có bằng chứng xác thực chứng minh còn có hai cách: cách thứ nhất là dùng những người bị giết sống lại để chứng minh.

Ngừng lại một chút lão nói :

- Cách thứ hai là đối chất với người sống hay là nhân vật chính trong câu chuyện của Hoa Mỹ Nương. Đó là Phi Phong Đào Ngân.

Lập Tức đám đông la to lên :

- Phi Phong đào ngân hãy ra mau.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy Hàn Mộ Hiệp nở một nụ cười kín đáo. Lão tiên đoán trước nên đã sắp đặt hết mọi việc.

Lão tính toán chỉ cần phi Phong Đào Ngân phủ nhận thì mọi việc sẽ êm xuôi mà không chừng uy tín lão sẽ lên cao có lợi hơn nhiều.

Lão còn tính toán kỹ lưỡng hơn nên đã nói cho Đào Ngân biết, vợ chồng và hai con của lão đã được bảo vệ chặt chẽ, có nghĩa là bị giam giữ chặt chẽ. Nếu lão Đào Ngân nói sai lời thì tánh mạng vợ con lão cũng như tính mạng của chính lão cũng khó bảo tồn.

Trong Lòng Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp luôn đắc ý vì nước cờ cao của mình. Lão chắc mẩm Lương Sĩ Nhâm sẽ không đủ tài để gỡ thế cờ này, nhưng lão quay lại gọi :

- Hãy gọi Đào hộ pháp ra đây.

Phi Phong Đào Ngân bước ra với khuôn mặt ưu tư, lão thầm nghĩ: “Hôm nay nếu nói như ý Bang chủ thì mọi việc có thể qua, nhưng trong tương lai nhiều anh hùng hào kiệt, các người thân của kẻ bị giết hại sẽ không bỏ qua cho lão, tiếp tục theo để truy tìm và như vậy thì chính Bang chủ cũng sẽ không còn lý do để cho lão và vợ con lão sống nữa. Đúng là lão không còn đường sống nữa rồi”.

Lúc ấy Hàn Mộ Hiệp nói lớn :

- Đào Hộ pháp, ngươi hãy nói cho mọi người ở đây nghe sự thật đi.

Lương Sĩ Nhâm bỗng hỏi :

- Lão Đào Ngân! Lão có quen biết với Hoa Mỹ Nương chứ?

Đào Ngân ngần ngừ đáp :

- Lão phu cũng có gặp qua.

Thần Thủ nói tiếp :

- Thế là câu chuyện mười mấy năm trước lão nói rằng chính lão đã giết Tuyệt kiếm như thế nào?

Đào Ngân định mở miệng trả lời thì có tiếng từ xa vọng lại :

- Đào đại gia! Hãy nhìn nơi đây đã.

Đào Ngân và mọi người nhìn về hướng ấy và kêu lên :

- Ngọc Diện thư sinh!

Ngọc Diện thư sinh vẫn phe phẩy quạt trắng đi trước và phía sau có bốn hán tử kèm một phụ nữ trung niên, một cô gái trẻ và một thiếu niên nhỏ tuổi.

Đào Ngân kêu lên :

- Phu nhân!

Có tiếng kêu lại :

- Phụ thân! Phụ thân!

Lúc này Ngọc Diện thư sinh lên tiếng :

- Xin chào Hàn bang chủ! Lời hứa năm trước tại Lương gia trang, tại hạ hôm nay ra tay đấy.

Chỉ thấy lão Hàn Mộ Hiệp “hừ” một tiếng thì Ngọc Diện thư sinh nói với Đào Ngân :

- Thê tử của lão đã bị Hàn bang chủ giam giữ. Nay ta đã giải thoát được rồi, lão cứ yên lòng nói lên sự thật đi.

Đào Ngân biến đổi sắc mặt, bước hẳn ra ngoài nói :

- Được! Ta sẽ nói lên sự thật!

Vừa lúc đó Hàn Mộ Hiệp nói :

- Hãy khoan! Ngọc Diện thư sinh bắt giữ thê tử của ta làm con tin. Trước hết ta phải giải thoát đã.

Dứt lời lão nhanh như chớp tung người lên cao đánh luôn hai chưởng về phía Ngọc Diện thư sinh. Chỉ nghe tiếng va chạm vang lên :

- Bùng! Bùng!

Thân hình của lão bị sức phản chấn mãnh liệt phải dội rớt lại chỗ cũ. Lão giật mình nhìn thấy Ngọc Diện thư sinh vẫn phe phẩy quạt trắng. Lúc đó tất cả mọi người cùng hô vang :

- Đoàn đại nhân đến.

- Đoàn tổng bang chủ đến.

Người vừa đón hai chưởng mạnh mẽ của Hàn Mộ Hiệp vừa rồi là Đoàn Trung Ngọc. Chàng chậm rãi bước tới nói :

- Tại hạ sẽ đảm bảo sinh mạng cho thân quyến của Phi Phong Đào Ngân. Các vị đây sẽ không còn là con tin của ai cả! Lão cứ yên lòng nói ra sự thật đi.

Lúc này mới thấy uy tín của Đoàn Trung Ngọc lên cao, lời nói của chàng được mọi người tin theo và hô vang :

- Đoàn đại nhân đã đảm bảo rồi! Lão họ đào hãy nói ra đi.

Đào Ngân bước tới nói :

- Tại hạ theo họ Hàn đã mười mấy năm, từ lúc Hắc Y bang chủ núp trong bóng tối, chưa dám dương danh giang hồ. Đến nay mới biết hắn có ý đồ thống lĩnh võ lâm Trung Nguyên.

Tức thì đám đông lại náo loạn ồn ào cả lên.

Đào Ngân lại tiếp :

- Mười mấy năm nay, hắn ta luôn luôn tìm cách giết hại các cao thủ một cách âm thầm. Và gần đây hắn đủ sức giương danh để tính làm chuyện lớn ấy.

Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp không ngờ người kề cận bên lão, hôm nay tố cáo lão trước mặt quần hùng nên lão giận đến cực độ và quát lớn :

- Tên phản bội!

Đồng thời đưa mười ngón tay chộp tới Đào Ngân.

Nhưng Tống Kim Long đã lanh lẹ phóng người cản trước mặt họ Hàn, nói lớn :

- Không được động thủ!

Hàn Mộ Hiệp hậm hực nói :

- Hắn bị các vị áp lực nên sợ quá, bây giờ nói tầm bậy đó.

Không để ý đến lời nói của Hàn Mộ Hiệp, Lương Sĩ Nhâm lên tiếng nói với Đào Ngân :

- Các hạ cứ nói tiếp đi, không ai dám làm gì các hạ đâu.

Lúc ấy Đào Ngân nói lớn :

- Các vị biết tại sao tôi làm hộ pháp kiêm quản gia thân tín nhất của Hắc Y bang không?

Lão cười to rồi nói tiếp :

- Năm xưa trên đỉnh Đại Nhạn sơn, trận quyết đấu giữa Ma Ảnh Đao và Tuyệt Kiếm còn có thêm một người nữa chính là Đào Ngân đây.

Đào Ngân ngưng một lúc, nhìn mọi người rồi nói tiếp :

- Khi ấy hai người giao đấu với nhau thì lão đây ẩn nấp khá xa. Đến lúc cây Tuyệt Kiếm sắp xuyên qua cổ họng của Hàn Mộ Hiệp thì lão ta liền hú lên một tràng tiếng dài.

Ngừng một chốc làm mọi người lắng nghe hồi hộp, lão nói tiếp :

- Đó là hiệu lệnh thỏa thuận trước, lão phu dùng tuyệt đỉnh khinh công của mình lướt nhẹ trên ngọn cỏ không gây một tiếng động nhỏ làm Tuyệt Kiếm không thể phát giác được và đến khi nhận ra thì lão đã trễ rồi, lão phu đã dùng một loại độc châm rất nhỏ phóng ra nhẹ nhàng ghim ngay vào ót của Tuyệt Kiếm.

Lão nói tới đây mắt sáng rực lên tiếp :

- Tuyệt kiếm chết dưới tay tại hạ chứ không phải của Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp. Vì vậy lão phải được trọng dụng chứ.

Ngọc Diện thư sinh bỗng lớn tiếng :

- Hừ! Nhà ngươi chỉ dùng phương pháp hạ tiện đánh lén và có gì hay ho đâu. Thiệt đáng chết!

Đào Ngân nói :

- Lão phu đáng chết thì lão ma Hàn Mộ Hiệp đáng chết hàng trăm lần. Lão là chủ mưu, còn nhất quyết giết sạch gia trang của Tuyệt Kiếm. Đó là một mưu mô thâm độc nhổ cỏ phải nhổ tận gốc rễ.

Ngọc Diện thư sinh nghiến răng nói :

- Thế còn người bịt mặt giết chết bao nhiêu người sau này trong đó có cả phụ mẫu của Đoàn đại nhân, có phải Hắc Y bang chủ Hàn Mộ Hiệp không?

Đào Ngân đáp :

- Lão Hàn bang chủ hành sự rất bí mật, tuy lão là thuộc hạ thân tín nhưng điều này thật tôi không dám khẳng định.

Nói tới đây, lão quay nhìn Hàn Mộ Hiệp nói :

- Tôi đã phục vụ trung thành với lão mà đến giờ đây lão định giết tôi và giết sạch cả nhà tôi như đối với Thượng Quan gia trang. Ha! Ha!...

Đào Ngân cười đến uất nghẹn mắt long lên sòng sọc, nói tiếp :

- Nếu các vị không tin thì hãy xét người của Hàn Mộ Hiệp. Hắn còn giữ một tín vật quí giá của phu nhân Thượng Quan Kiệt. Đó là viên ngọc bích bảy mầu quí hiếm trên thế gian này.

Tức thì bốn phía tiếng người la hét vang lên :

- Xét người y! Xét người y!

Một số khác la lên :

- Bắt y đưa ra ngọc bích bảy màu đi.

Ngọc Diện thư sinh nói lớn :

- Lão họ Hàn! Lão là hung thủ có còn chối cãi nữa không?

Hàn Mộ Hiệp không ngờ công trình gầy dựng bao nhiêu năm của lão lại sụp đổ nhanh chóng đến thế. Lão giận quá đến nổi cười lên. Tiếng cười càng lúc càng lớn rồi đột nhiên im bặt và lão trầm giọng nói :

- Các ngươi định dùng số đông để lấn ép ta ư? Nếu là anh hùng có kẻ nào dám đơn thân trả thù cho tuyệt Kiếm không?

Đến lúc này lão còn rất tính toán. Lão biết các người hiện diện ở đây hùa nhau la ó thì rất hay, nhưng đơn thân đứng ra trả thù cho người thân thích với mình thì sẽ có mấy ai chịu làm.

Lão cũng tự nhủ thầm: “Chỉ có Đoàn Trung Ngọc là đáng ngại còn các người khác kể cả Lương Sĩ Nhâm thì lão cũng hạ thủ được”.

Bất ngờ Ngọc Diện thư sinh bước đến nói :

- Nhà ngươi cũng gian ngoan lắm! Ta sẽ trả thù cho Tuyệt Kiếm. Trước khi các anh hùng hào kiệt đây sẽ cùng nhau giết chết một tiểu nhân như người thì ta muốn tự giết ngươi trước.

Đây là lời khích động dũng cảm phá tan cái kế của Hàn Mộ Hiệp. Lập tức có tiếng hét lên :

- Phải! Chúng ta cùng nhau giết chết lão ma Hàn Mộ Hiệp! Giết hắn đi.

Mặc cho tiếng la hét, Hàn Mộ Hiệp bình tĩnh nói với Ngọc Diện thư sinh :

- Các hạ còn trẻ quá! Không nên chết vì kẻ khác không thân thích gì.

Ngọc Diện thư sinh nói :

- Không thân thích ư? Ta đợi ngày này đã lâu rồi. Ngươi có biết ta là ai không?

Không đợi câu hỏi của Hàn Mộ Hiệp, Ngọc Diện thư sinh nói tiếp :

- Ta là con của Tuyệt Kiếm đây! Nhà người nhổ cỏ nhưng không sạch hết đâu.

Mọi người đều kinh ngạc, bất ngờ trước sự kiện này ngay cả với Hàn Mộ Hiệp.

Ngọc Diện thư sinh liền hét lớn :

- Ta phải giết ngươi để trả thù cho phụ mẫu của ta.

Vừa hét lên đã thấy kiếm lấp lánh đâm vút vào người Hàn Mộ Hiệp. Thì ra Ngọc Diện thư sinh lúc nãy đã cất cây quạt thường dùng của mình và hôm nay nối chí phụ mẫu dùng kiếm để tấn công kẻ thù.

Lão Hàn Mộ Hiệp không chậm trễ, thanh quái đao của y cũng biến thành vầng mây đen bao kín bảo vệ thân mình của mình, Đao pháp của lão vô cùng nhanh lẹ biến ảo liên tiếp tạo nên một vùng Ma Ảnh Đao phủ giăng mỗi lúc một nguy hiểm vô cùng.

Những tiếng va chạm vang lên không ngớt :

- Kẻng! Kẻng...

Chỉ trong khoảnh khắc cả hai như quyện lấy nhau không phân biệt rõ ràng.

Ba mươi hiệp trôi qua.

Những cặp mắt của những người nơi hiện trường dù đối nghịch nhau vẫn bị thi dán chặt vào hai đối thủ như những chiếc bóng chập chờn.

Giữa lúc mọi người đang say sưa cuốn hút bởi trận đấu thì chợt nghe “kẻng” một tiếng lớn và cả hai bật lên cao, lộn mấy vòng đáp xuống đất.

Ngọc Diện thư sinh hét lên :

- Giết!

Cả thân hình cùng thanh trường kiếm đến gần Hàn Mộ Hiệp thì thân kiếm rung lên phát ra tiếng “vo vo” tạo ra ba mũi đâm vào ba trọng huyệt trước ngực.

Hàn Mộ Hiệp nhận ra đây là một tuyệt chiêu kiếm pháp. Y hít một hơi lập tức thân hình lùi lại ba bước liền.

Nhưng thế kiếm của Ngọc Diện thư sinh vẫn tiếp tục lướt tới đâm vào, làm lão phải lùi thêm ba bước nữa.

Hàn Mộ Hiệp cảm thấy thật nguy hiểm, không thể lùi mãi được nên y hét lên một tiếng lớn. Thân hình y vút lên và hai chân giậm nhẹ lên sóng kiếm của Ngọc Diện thư sinh.

Mọi người trong khoảnh khắc ấy cùng kêu lên :

- Ồ! Ồ! Tuyệt hảo khinh công!

Lúc ấy Ngọc Diện thư sinh phải dừng chân lại thì Hàn Mộ Hiệp phóng vút lên cao, rồi hạ xuống sau lưng của Ngọc Diện thư sinh chỉ kịp xoạc chân dài trên mặt đất làm cả thân người hụp nhanh xuống.

Nghe tiếng vang nhỏ :

- Bựt!

Ai cũng tưởng một cái đầu sẽ rơi xuống nhưng không phải. Đường đao của Hàn Mộ Hiệp chỉ quét trúng cái búi tóc trên đầu của Ngọc Diện thư sinh. Điều bất ngờ lúc nãy, bây giờ càng bất ngờ hơn. Một suối tóc dài tung bay ra lòa xòa trên khuôn mặt ngọc đẹp ấy.

Mọi người cùng kêu lên :

- Ồ! Ngọc Diện thư sinh là một cô gái!

Hàn Mộ Hiệp thu đao giật mình nhìn sững, Lương Sĩ Nhâm nói :

- Đúng là con của Tuyệt Kiếm Thương Quan Kiệt rồi. Vì nhị vị ấy chỉ độc nhất có một con gái thôi.

Có một vài tiếng nói theo :

- Hèn gì lúc nãy cô ta tự xưng là con của Tuyệt Kiếm làm ta cứ ngờ ngợ không hiểu nhị vị ấy có thêm đứa con trai lúc nào.

Cả Đào Ngân cũng kêu lên :

- Thì ra là con nữ hầu của nhà ta mấy tháng qua.

Hàn Mộ Hiệp bỗng hét lớn :

- Con tiện tỳ kia! Ngươi phải chết!

Tức thì ánh chớp giăng đầy, cây đao như bóng ma chập chờn tạo vùng ma ảnh bao phủ vào người Ngọc Diện thư sinh. Một bóng người phóng tới tung ra đường kiếm lấp lánh như những huỳnh quang tuyệt đẹp.

- Kẻng!

Một tiếng va chạm lớn làm cả hai bật ra và xoay người một vòng rồi lại nhìn nhau.

Đoàn Trung Ngọc đứng hiên ngang bên Ngọc Diện thư sinh nói :

- Thượng Quan hiền muội hãy để hắn lại cho Đoàn huynh nhé.

Đôi mắt to tròn ấy chớp lên, miệng chưa kịp đáp thì đã nghe Hàn Mộ Hiệp rít lên :

- Cả hai ngươi đều phải chết!

Lập tức ma đao của lão rung lên nhanh lẹ cùng với thân hình xoay tròn phóng tới tạo bảy đường đao phủ vào hai người.

Chỉ thấy Đoàn Trung Ngọc nhanh như chớp phóng người tới ánh kiếm lại rung lên, từ khoảng cao lóe lên ánh sang như có tám con rồng đỏ hồng chụp vào ánh ma đao xám đen mờ ảo sát khí của Hàn Mộ Hiệp.

Có tiếng la lớn :

- Huyết Long tuyệt chiêu kiếm pháp!

Một tiếng “kẻng!...” ngân dài không dứt. Hai bóng người lại bật rồi xa nhau ra.

Nhiều tiếng “ồ!...” vang lên. Ma Ảnh Đao Hàn Mộ Hiệp nhìn lại vạt áo đã bị thanh kiếm đối phương rạch hai lằn dài từ mé trái xuống mé phải, một trong hai đường có máu thầm dần qua lớp áo rịn ra ngoài.

Lão bật tiếng kêu lên :

- Ồ! Trình Tất! Ngươi đã đến!

Trình Tất không nói gì cả mà cánh tay trái đánh ra chộp được một người gần đó nhất đồng thời tay kia vung lên chộp luôn đầu gối người ấy, rồi giơ cao thân người này lên.

Gã hét lên :

- Ai dám động thủ nữa!

Đám đông dãn rộng ra, lúc đó nhiều tiếng la vang, chung quanh đám đông bấy giờ có một trăm người mặc áo đen tiến vào.

Trận hỗn chiến đã thật sự xảy ra khốc liệt mang những tổn thất đau thương. Thì ra các thuộc hạ Hắc Y bang được điều động khắp nơi bây giờ mới đến giải vây cho Bang chủ của chúng.

Thần Thủ nhìn quanh rồi nói :

- Xin Tổng bang chủ đối phó với lão Ma Ảnh Đao cho. Còn các tên này để cho lão xử lý.

Trong lúc đó, Trình Tất nhanh nhẹn tung cước vào một hảo hán. Người này vội nhảy tránh sang một bên thì ngọn cước khác ra theo nên hảo hán này bất ngờ tránh không kịp đành lãnh trọn một cước.

Hảo hán la lên một tiếng đau đớn, thân hình bay lên rớt xuống ngoài một trượng.

Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm quát :

- Giỏi lắm! Ta muốn thử xem.

Trình Tất chỉ hừ lên một tiếng, hai tay liệng người ấy qua Lương Sĩ Nhâm. Thần Thủ dùng tay trái chụp người này liệng ra sau lưng đồng thời dùng tay hữu chưởng đón đỡ chưởng lực của Trình Tất phóng tới

- Bùng!

Hai chưởng chạm nhau xoáy tung cát đất và Trình Tất cảm thấy toàn thân như bị điện giật té xuống đất.

Thần Thủ cũng cảm thấy sức phản chấn dữ dội phải lùi lại hai bước.

Hàn Mộ Hiệp cất tiếng hỏi :

- Có sao không Trình Tất?

Không trả lời, Trình Tất lại phóng người lên tấn công Lương Sĩ Nhâm liên chiêu bất tận.

Đấu trường thật hỗn loạn. Tiếng la hét, tiếng binh khí chạm nhau dữ dội. Hắc Bạch nhị lão, Tứ Linh Kim Bảo cũng đã tham chiến cùng các cao thủ Hắc Y bang.

Lúc này Đoàn Trung Ngọc và Ngọc Diện thư sinh chĩa mũi kiếm vào Hàn Mộ Hiệp nói :

- Nhà ngươi phải chết để trả móm nợ năm xưa.

Cả hai cùng tiến lên định phát kiếm tấn công.

Bỗng có một bóng đen trùm kín mặt phóng vọt tới. Thân hình lơ lửng trên không y liền vung tay quét ra một hình bán nguyệt. Các ám khí lấp lánh tung bắn vút vào hai người và những người kế cận.

Thủ pháp tung ám khí của người này cũng rất cao siêu. Không để ý đến kết quả của các ám khí, y chộp tay Hàn Mộ Hiệp giọng trầm trầm nói :

- Hãy chạy thôi.

Trong lúc đó Trung Ngọc dùng thân ảnh và tuyệt kỹ Thiên Thủ Như Lai đánh rơi tất cả ám khí xuống đất. Đồng thời cả hai dùng khinh công phóng vọt lên cao.

Cả Đoàn Trung Ngọc lẫn Ngọc Diện thư sinh định phóng theo, nhưng người trùm mặt đen ấy như có dự tính sẵn liền quăng một loạt Tích Lịch Hỏa.

Những tiếng nổ vang lên.

- Bình!...

Cả một vùng tuôn nhiều khói trắng mù mịt không thể thấy hướng chạy của y mà phóng theo.

Giữa lúc ấy có tiếng thét “á...” tiếng nhỏ dần như ai bóp nghẹn cổ họng một lúc rồi tắt hẳn.

Một lúc sau, khi khói đen tan dần, trận chiến hầu như đã dừng lại, mọi người đảo mắt nhìn quanh. Lão Hàn Mộ Hiệp và người bịt mặt áo đen chạy đâu mất.

Trên mặt đất một người hai tay ôm cổ máu tuôn đầy thấm ướt y phục.

Ngọc Diện thư sinh kêu lên :

- Lão Phi Phong Đào Ngân.

Thần Thủ bước tới rút lấy ám khí ghim vào cổ họng của lão Đào Ngân, vừa lấy ám khí vừa lẩm bẩm :

- Kim Ưng bang.

Lương Sĩ Nhâm chậm rãi bước tới Đoàn Trung Ngọc chỉ vào dấu hiệu con chim ưng trên ám khí và nói :

- Người giết Đào Ngân vừa rồi là người của Kim Ưng bang.

Người này quả là một cao thủ, trong trận chiến đông người như thế này, y đã cứu được lão Hàn Mộ Hiệp rồi ra tay giết luôn lão Đào Ngân trong phút chốc. Điều này làm các anh hùng hào kiệt hôm nay phải kiêng dè và lo âu.

Lúc ấy Đoàn Trung Ngọc chậm rãi bước lên bậc thang trước cửa nhà và nói :

- Vụ án Tuyệt Kiếm Thượng Quan đại hiệp đã biết được hung thủ. Chúng ta sẽ tiếp tục truy tìm Hàn Mộ Hiệp. Còn các thuộc hạ Hắc Y bang còn sống sót nếu chịu lìa bang phái làm ăn lương thiện thì xin các anh hùng ở đây hãy cho họ một con đường sống.

Ngừng một chốc chàng nói tiếp :

- Bây giờ các vị ở đây hãy trở về cương vị của mình. Nếu có kẻ nào hành động nguy hại đến đồng đạo võ lâm một cách bất chính, tại hạ mong mọi người sẽ cùng tại hạ như hôm nay gìn giữ công đạo, chính nghĩa cho võ lâm.

Tiếng hoan hô như sấm nổ, vang dội bất tận.

- Hoan hô Tổng bang chủ!

- Hoan hô Đoàn đại nhân!

Tiếng hoan hô như sấm động, kéo dài vang xa mãi như bất tận. Cuộc chiến nào cũng phải đến lúc ngưng lại. Lòng kiêu hãnh quyết chiến nhường cho sự đau đớn và hối tiếc.

Nhưng rồi tất cả lại ra đi. Một ngày mới lại bắt đầu. Tất cả những toan tính hiện tại đều phải giải quyết vì những việc trong tương lai còn đang chờ đợi.

Lúc này Bạch Lão nói với Hắc Lão :

- Đoàn thiếu hiệu đã vững vàng quá rồi. Chúng ta phải chia tay với chàng ta thôi.

Hắc Lão nói :

- Đúng vậy! Chúng ta hãy nên rời nơi này cho rồi.

Bạch Lão nói :

- Còn cuộc đánh cá thì sao?

Hắc Lão mỉm cười đáp :

(Mất trang từ trang 105 đến 108)

Phụng Chân đáp :

- Không được đâu! Muội sẽ cùng đi với huynh.

Hai người dùng thuật phi hành phóng nhanh đến ngôi gia trang to lớn của Hắc Y bang.

Một lúc sau, những cảnh tượng trước mặt làm cả hai kinh hoảng hơn.

Trong đêm tối một biển lửa rực cháy bừng bừng đang dần dần thiêu rụi ngôi gia trang to lớn này.

Cả hai đều sững sờ và càng hoang mang.

Đối phương trở nên lợi hại, đoán biết được ý định của cả hai nên đã thiêu hủy toàn bộ cơ sở.

Mọi dấu tích đều có vẻ tiêu tan theo ngọn lửa.

Lúc đó cả hai cũng nhận ra một người cũng đang thẫn thờ nhìn ngọn lửa. Đó là Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm.

Thần Thủ đứng trước cảnh này có cảm tưởng mình đã quá già rồi, chậm chạp quá và đã bị mọi người bỏ rơi, quên lãng hoàn toàn.

Thần Thủ đã lu mờ qua trận chiến vừa rồi, vị ấy đến đây như thêm một cố gắng còn sót lại, để khơi một chút Hắc Y bang hy vọng tìm ra dấu vết để cứu vãn danh tiếng xuống cấp của lão.

Lương Sĩ Nhâm đứng than một mình :

- A ha! Cuộc đời của ta kể như đã qua rồi!

Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm, một người đã mang cả tâm trí mưu cơ, tài lược để mưu đồ cho mình một chỗ đứng vững chãi trên chốn giang hồ. Nhưng nào ngờ tất cả đều như dã tràng xe cát.

Bao nhiêu mưu trí tưởng vun đắp cho mình, ai ngờ tất cả vinh quanh đến cho mọi người. Đó chẳng qua mọi bất chính, trái đạo đều nhận một hậu quả ê chề như vậy.

Thần Thủ thở dài ngao ngán, rồi cúi đầu lững thững bước chân rời khỏi vùng ánh sáng của biển lửa.

Đoàn Trung Ngọc định cất tiếng gọi thì Phụng Chân đã kéo chàng lại và nói :

- Hãy để cho lão ta đi. Thời gian sẽ giúp lão quên những sự không thành công của lão ấy.

Trung ngọc nói :

- Mất hết dấu tích rồi ta phải bắt đầu từ đâu đây?

Cả hai cùng im lặng bước nặng nề trở lại con đường mình mới đến. Bỗng Đoàn Trung Ngọc nghe tiếng ai gọi khẽ :

- Đoàn thiếu hiệp! Đoàn thiếu hiệp!

Đoàn Trung Ngọc giật mình quay lại kêu lên :

- Nhị vị sư phụ! Sư phụ!

Ngọc nữ nhìn Đoàn Trung Ngọc đang bước tới rồi quay sang nói với Kim Đồng :

- Hãy nhìn cô gái bên cạnh y, thiếu hiệp này chắc sẽ rắc rối và khổ sở hơn chúng mình đấy.

Đoàn Trung Ngọc chấp tay chào rồi nói :

- Nhị vị gọi tại hạ chắc có chuyện gì phải không?

Sau khi gật đầu trước câu trả hỏi của Phụng Chân, Ngọc Nữ nói :

- Hai ta đi tìm thiếu hiệp tại căn nhà thiếu hiệp vừa cư trú nhưng không thấy nên phải theo ra đây để có một vài lời.

Đoàn Trung Ngọc nói :

- Xin nhị vị chỉ dạy!

Ngọc nữ nói :

- Ta đưa Hàn Trúc Chi đến gặp thiếu hiệp ở căn phòng hồi nãy. Cô ta có nhiều tâm sự, hiện rất đau khổ, thiếu hiệp cố gắng mà xử sự cho khéo đấy.

Đoàn Trung Ngọc giật mình tỏ vẻ bối rối nói :

- Có lẽ tại hạ phải trở về gặp cô ấy.

Phụng Chân nói :

- Đoàn huynh cứ về trước đi. Tiểu muội muốn hỏi nhị vị đây vài lời rồi sẽ về gặp Hàn tỷ tỷ sau.

Đoàn Trung Ngọc nhìn vào mắt Phụng Chân một lát, rồi chào Kim Đồng Ngọc Nữ rảo bước quay trở lại.

Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm: “Gặp lại Hàn Trúc Chi ta sẽ nói gì đây? Thật không hiểu ta vui hay buồn lúc gặp lại nàng”.

Đoàn Trung Ngọc lại nhớ đôi mắt đen to tròn lúc vui, lúc buồn của nàng, tâm tư chàng xáo trộn những ý nghĩ lẩn quẩn không giải thích được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.