Một vạn năm trôi qua rất nhanh, cha con Ly Hoàn tư quá kết thúc, Hành Lan bị Tinh Lạc lệnh đi đón hai cha con họ. Cũng không phải Tinh Lạc quan tâm họ, tại Tinh Lạc sợ Phi Hàn nhớ chuyện này, có ý kiến gì với y, nên dứt khoát đẩy chuyện này cho Hành Lan.
Hành Lan mới gặp Ly Hoàn cảm thấy rất kinh diễm. Dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân Hồ tộc, quả nhiên danh bất hư truyền. Rất lễ phép đưa hai người về phủ mình, sau đó chờ Ly Vũ sắp xếp công việc xong đến đón họ về Thanh Khâu. Ly Hoàn ở đáy biển mấy vạn năm, đã không còn cao ngạo từ lâu, trở nên hơi có phần điềm đạm đáng yêu. Có điều, Hành Lan không biết tại sao, không có chút hứng thú gì với hắn. Hàn huyên mấy chuyện vẩn vơ trong chốc lát, bắt đầu nói đến trọng điểm.
“Thượng tiên, Phi Hàn… chính là tiểu hồ ly lúc trước theo ta gả đến Tinh Nguyệt Cung, bây giờ thế nào?”
“Hắn rất tốt, ngươi không cần lo cho hắn.”
“Tạ thượng tiên, vậy ngài cũng biết hắn ở đâu chứ? Ta muốn đi tìm hắn.”
“Người thì khỏe mạnh không tổn hao gì, nhưng nếu ngươi muốn gặp hắn thì không thể rồi.”
“Không thể?”
“Bây giờ hắn được Tinh Lạc nâng trong lòng bàn tay, ta muốn gặp hắn còn khó, huống chi ngươi?”
“Đúng rồi, quả nhiên Tinh Lạc có ý xấu với hắn. Lúc trước ta không nên kêu hắn đi theo.”
Tinh Lạc vì chuyện cây ngô đồng cứ đề phòng Hành Lan, không ngờ lại xảy ra sơ hở nơi Ly Hoàn. Hành Lan rất tò mò về Phi Hàn, nhanh chóng biết được chuyện xưa giữa họ từ miệng Ly Hoàn. Cả chuyện cuộc gặp gỡ giữa hai người ngay dưới tán cây ngô đồng. Hành Lan cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu với Phi Hàn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-long-cong-tu/2279719/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.