Tân Lạc nói với Thanh Khâu mình ra ngoài hái thuốc, thật ra là đi Hành Lan vương phủ.
“Ta nhận thua, ta sẽ giúp Thiên Đình giải quyết phản loạn trong tộc Tu La.”
“Cái gì? Không phải chứ? Tinh Lạc, ngươi động tình thật hả?”
“Ừ.”
“Chính là ngày hôm qua……”
“Nếu một người bị móc hai mắt, làm sao mới có thể chữa khỏi?”
“Đừng nói với ta, ngươi thích một tên mù……” Tân Lạc vừa liếc một cái, Hành Lan lập tức thu nhỏ miệng lại:
“Như thế không khó. Nếu hắn thiếu hai mắt, chỉ cần thay cho hắn một đôi mắt khác là được.”
“Thay là sao? Lấy mắt người khác à?”
“Chuyện này đương nhiên có thể. Có điều, cướp hai mắt người khác dùng phải chịu nghiệp.”
“Bổn quân tự mình lấy.”
“Hắn vẫn phải chịu nghiệp kia.”
“Sao nói vậy được!”
“Ngươi đừng có gấp! Được rồi, xem dáng vẻ này của ngươi. Giờ ta tin ngươi động tình thật rồi. Đây chỉ là cách tệ nhất, nếu muốn thay một đôi mắt cho hắn, chúng ta có rất nhiều lựa chọn khác. Ngươi còn nhớ lò càn khôn không? Lò càn khôn có thể luyện hóa vạn vật để mình dùng. Ngươi có thể chọn một ít linh thảo để luyện. Bảo đảm, đôi mắt này còn đẹp hơn đôi mắt trước kia của hắn. Còn mượn Thiên Đế lò càn khôn, chỉ là chuyện đơn giản với ngươi thôi, đừng nói bây giờ ngươi còn sắp giúp Thiên đình trừ phản loạn tộc Tu La.”
“Vật để luyện có thể chọn tinh tú trên Thiên cung không?”
“Cái gì? Tinh Lạc, ngươi điên rồi?”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta, có thể hay không thôi.”
“Thì đương nhiên có thể, nhưng mà……”
“Ta phải cho hắn thứ tốt nhất. Ta thấy vương phủ của ngươi tráng lệ như vậy cũng coi như một nơi ở tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-long-cong-tu/2279718/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.